Vũ Trụ Chức Nghiệp Tuyển Thủ

Chương trình học học của John Pierre nhận được số điểm đánh giá rất cao, cộng thêm sự ủng hộ của dân chúng Liên bang Hoa Kỳ, nên cuối cùng tổng điểm tích lũy của John Pierre đã đứng thứ tám! Rất nhiều tuyển thủ có thực lực mạnh hơn ông, nhưng tổng điểm tích lũy lại không cao bằng.

“Sư phụ Liễu Hải thông thạo nhiều môn võ.”
Hứa Cảnh Minh nghĩ: “John Pierre yếu hơn sư phụ! Nhưng ông ấy cũng thông thạo nhiều môn võ và giảng dạy rất giỏi.”
“Cảnh Minh.”
Liễu Hải nhìn xung quanh rồi thở dài nói: “Ta còn tưởng rằng trong số mấy tỷ người giao đấu trên toàn thế giới, sẽ có rất ít tuyển thủ chuyên nghiệp lọt vào top mười trong vòng nửa năm nữa. Nhưng xem ra ta đã sai rồi, con là một, ta là một, thêm một John Pierre, còn có Tiger Fussen, tất cả đều là tuyển thủ chuyên nghiệp.”
“Việc luyện võ, càng về sau càng phải chú ý rèn luyện tâm trí.”
Hứa Cảnh Minh cũng gật đầu: “Rất nhiều tuyển thủ chuyên nghiệp đã cống hiến nửa đời người cho võ thuật, cũng tư rất nhiều tình cảm và tâm huyết vào đây.”
“Tuy nhiên, rất ít tuyển thủ chuyên nghiệp có đủ tâm huyết đối với võ thuật.”
Liễu Hải lắc đầu: “Nhiều tuyển thủ chuyên nghiệp chỉ coi đó là một chức nghiệp, một kỹ năng để kiếm tiền.”
Ông đã dạy rất nhiều người, cho nên cũng hiểu rõ điều này từ lâu.
“Mặc dù chỉ có số ít người đặt tâm huyết, nhưng vẫn coi là có.”
Hứa Cảnh Minh nói: “Hiện nay, trên thế giới có rất nhiều người dành phần lớn thời gian trong ngày ra để luyện võ, chắc chắn rất nhiều người đủ tâm huyết, người có thiên phú cũng rất nhiều, chắc chắn rất nhiều tuyển thủ chuyên nghiệp sẽ bị vượt mặt! Nhưng cực kỳ ít cầu thủ chuyên nghiệp có đủ tài năng, sẵn sàng cống hiến trong mười năm, bọn họ hoàn toàn có khả năng sẽ trụ được rất lâu ở trạng thái đỉnh cao.”
“Ví dụ như sư phụ, Tiger Fussen, John Pierre.”
Hứa Cảnh Minh nói: “Tất cả đều dành rất nhiều tâm huyết vào võ thuật.”
Liễu Hải gật đầu: “Những ai thực sự chuyên tâm vào võ thuật mới có được thành tích lớn.”
Tập trung cũng chỉ là một phần, sự hiểu biết về tài năng cũng rất quan trọng.
Thiết Liên Vân cũng rất tập trung và điên cuồng, nhưng trong thời đại cạnh tranh toàn cầu, tốc độ phát triển của hắn chậm hơn thấy rõ.
“Các vị.”
Trên bàn hội nghị, ngoài mười người có tổng điểm tích lũy cao nhất còn có 12 thành viên chính thức của thế giới ảo, 12 người thuộc nhiều chủng tộc khác nhau, người chủ trì hội nghị là một người đàn ông trung niên da đen.
Người đàn ông trung niên da đen cười nói: “Trước hết, thay mặt toàn thể Liên minh Trái Đất, tôi xin cảm ơn những cống hiến của các vị cho Trái Đất.”
“Các vị cũng sẽ nhận được điểm cống hiến.”
Người đàn ông trung niên da đen nói: “Người đứng thứ nhất được 100 điểm cống hiến, đứng thứ hai được 60 điểm cống hiến, đứng thứ ba được 50 điểm cống hiến, đứng thứ tư được 40 điểm cống hiến, đứng thứ năm được 35 điểm cống hiến. Đứng thứ sáu được 30 điểm cống hiến, đứng thứ bảy được 25 điểm cống hiến, đứng thứ tám được 20 điểm cống hiến, đứng thứ chín được 15 điểm cống hiến và cuối cùng, đứng thứ mười được 10 điểm cống hiến.”
“Muốn có được điểm cống hiến, nhất định phải cống hiến cho toàn bộ Liên minh Trái Đất.”
Người đàn ông trung niên da đen nói: “Mỗi điểm cống hiến đều rất quý giá, xin hãy trân trọng.”
“Đây là danh sách trao đổi.”
Người đàn ông trung niên da đen nói xong, tờ giấy bay tới chỗ Hứa Cảnh Minh và mười người còn lại.
“Các vị hãy suy nghĩ kỹ càng trước khi đổi bất cứ tài nguyên gì, dù sao cũng rất khó mới có được điểm cống hiến.”
Người đàn ông trung niên da đen nói: “Điểm cống hiến đổi lấy tài nguyên vô thời hạn, các vị có thể đổi chúng ngay bây giờ, hoặc ba năm sau, thậm chí là cả năm năm nữa.”
“Nhưng có điều, tài nguyên đổi được chỉ có thể dùng cho cá nhân các vị.”
Người đàn ông trung niên da đen nói.
Lúc này Hứa Cảnh Minh và những người khác đều nhìn xem danh sách trao đổi.
“Danh sách trao đổi này?”
Hứa Cảnh Minh không khỏi nín thở.
Bạn cần đăng nhập để bình luận