Vũ Trụ Chức Nghiệp Tuyển Thủ

Chương 175: Thầy trò (1)

Liễu Hải cầm theo khiên và đao, mặc nhuyễn giáp màu đen, đứng giữa núi rừng, giọng nói vang to trong kênh truyền âm của tổ đội: “Mọi người tự do hành động, thỏa thích phát huy khả năng.”
“Vâng, đội trưởng.”
“Hãy cho đám nhóc trẻ tuổi kia biết rõ, chúng ta là những người không dễ động vào.”
Chu Phàm, Hứa Hồng, Đới Thông Đạt và Điền Nhất Khúc đã phối hợp rất ăn ý với nhau từ trước khi tham gia giải đấu cúp Hỏa Chủng. Nếu như bọn họ có thể tự giải quyết đối thủ, đội trưởng Liễu Hải sẽ không cần ra tay, nếu không thì Liễu Hải sẽ là người kết thúc trận đấu.
Hứa Cảnh Minh đi tới lưng chừng núi, nhìn thấy bóng dáng cao lớn nổi bật của Liễu Hải đang đứng giữa rừng cây, lúc này còn mặc thêm áo giáp trên người. Đây là sự tôn trọng của Liễu Hải đối với chiến đội của Hứa Cảnh Minh.
“Vù vù.”
Hứa Cảnh Minh lập tức đáp xuống núi, đi thẳng đến chỗ sư phụ.
“Sư phụ đang ở điểm A, mọi người tránh ra.”
Hứa Cảnh Minh nói trong kênh truyền âm tổ đội: “Tôi sẽ để mắt tới sư phụ.”
“Được rồi, chúng ta xử lý những người khác trước.”
Vương Di lập tức dẫn theo những đồng đội khác cùng nhau hành động.
Trong rừng núi.
Hứa Cảnh Minh đối mặt với sư phụ Liễu Hải từ phía xa.
“Phong cảnh trong thế giới ảo không tệ.”
Liễu Hải nói với học trò của mình thông qua kênh truyền âm riêng tư, người trong phòng phát sóng trực tiếp không thể nghe thấy.
Liễu Hải lại quay đầu về phía đồi núi xung quanh, vươn tay hái một chiếc lá, sau đó đưa lên mũi ngửi: “Không khí của núi rừng bạt ngàn sau cơn mưa khác hẳn với công viên nơi đô thị ngoài hiện thực. Bầu không khí ở công viên quá giả tạo, còn nơi này đem lại cảm giác thâm trầm xa xăm.”
Hứa Cảnh Minh cũng nhìn thấy trên những lá cây vẫn còn đọng lại những giọt nước mưa.
“Cuộc sống của con người không chỉ có võ thuật, ta phải biết cách thư giãn và quan sát thế giới.”
Liễu Hải nhìn quanh: “Mọi thứ trên đời đều có điểm tương đồng với võ thuật.”
Trong lúc hai đội trưởng trò chuyện với nhau, bốn người Vương Di đang chiến đấu với Hứa Hồng và Đới Thông Đạt.
Trình độ của Vương Di đã đạt tới cấp ba, nhưng cô cũng không nhẫn tâm ra tay, vẫn để cho các lão tiền bối phát huy hết khả năng.
Hai đội trưởng Hứa Cảnh Minh và Liễu Hải đối mặt với nhau từ khoảng cách xa xa.
“Đúng vậy, thế giới vạn vật đúng là nhiều có điểm chung với võ thuật.”
Hứa Cảnh Minh gật đầu, hắn trả lời sư phụ trong kênh truyền âm riêng tư.
Liễu Hải nói tiếp: “Giống như chiếc lá này, có lúc tốt tươi, có lúc héo tàn, khi thì yếu đuối đến mức một đứa trẻ cũng có thể xé nát, nhưng khi trở nên sắc bén thì một chiếc lá cũng có thể đâm thủng cây.”
Hai ngón tay Liễu Hải kẹp lấy lá cây, sau đó búng một cái, một nửa chiếc lá đâm vào gốc cây.
Hứa Cảnh Minh giật mình.
“Vạn vật đều có hai mặt âm và dương, và võ thuật cũng như vậy. Cứng nhắc thì không thể tồn tại lâu, mà mềm mỏng lại mất đi uy nghiêm. Sự kết hợp giữa cương và nhu, âm và dương hài hòa mới là đạo lý quan trọng.”
Liễu Hải nhìn Hứa Cảnh Minh.
“Đạo lý của vạn vật…”
Hứa Cảnh Minh nói: “Có thể gọi là vật lý!”
“Cốt lõi của võ thuật cũng có thể được quy về khoa học vật lý.”
Hứa Cảnh Minh nhìn sư phụ của mình: “Một chiêu này tốc độ nhanh hay chậm, dùng lực mạnh hay yếu. Thời gian tấn công dài hay ngắn? Thời gian phản ứng thần kinh của đối phương là bao lâu? Nếu một chiêu từ lúc lấy đà đến khi xuyên qua cổ họng đối phương nhanh hơn giới hạn phản ứng thần kinh của đối phương, thì đối phương sẽ không thể tránh được.”
“Khoảng cách giữa ta và đối thủ là nhiều hay ít, khoảng cách ta đã cải thiện, tận dụng lợi thế về độ dài của vũ khí… thì chắc chắn ta có thể làm được, ta có thể giết địch còn kẻ địch không thể đụng vào ta.”
“Thân thể phát lực, các nhóm cơ bên trong cũng phát lực, còn có kỹ năng phát lực đòn bẩy… Cú đấm của người bình thường cũng có thể mạnh gấp mấy lần võ sư chuyên nghiệp chỉ nhờ vào việc vận dụng thành thục những kỹ năng ấy.”
Hứa Cảnh Minh nói tiếp: “Đây đều là do khoa học vật lý.”
Hứa Cảnh Minh nhìn xung quanh: “Vạn vật sinh trưởng, lá cây hấp thụ ánh sáng, mặt hướng về phía mặt trời sẽ sinh trưởng tốt hơn. Mặt đất cứng rắn nhưng khi thấm nướcsẽ thành bùn lầy, khi cạn nước thì cứng rắn trở lại… Mọi thứ đều có logic và dựa trên khoa học, không bí ẩn, không huyền bí. Mọi thứ đều như vậy, võ thuật cũng như thế.”
“Người ta nói rằng nó sẽ không tồn tại lâu dài, nhưng năng lượng mặt trời không ngừng bùng phát.”
Hứa Cảnh Minh nói: “Quan niệm về võ thuật cổ truyền cũng cần phải nghiên cứu kỹ về cội nguồn của nó. Không phải mọi thứ mà các bậc tiền bối nói đều đúng.”
Liễu Hải cười nói: “Con à, khoa học có giới hạn, hiện tại bọn họ cũng chỉ có thể hiểu được như vậy. Còn quy luật vạn vật tổng hợp lại có thể vượt quá những phát hiện của khoa học.”
Bạn cần đăng nhập để bình luận