Vũ Trụ Chức Nghiệp Tuyển Thủ

Chương 885: (Phần 7) Tìm người giúp đỡ (3)

Mạng thế giới ảo.
Tại “thế giới thành phố Thâm Uyên”.
Ngoài nhân viên phục vụ ra, những người có thể tới đây thì ít nhất phải là sinh mệnh Bản Nguyên mới được.
“Tôi tìm được hai người bạn tốt, một vị là sư huynh Ẩn Tiêu, một vị là sư huynh Lan Hiệt, nhưng hai người bọn họ đều không dễ nói chuyện đâu.”
Sư huynh Saran nói: “Bất quá, cả hai người đều có hứng thú muốn gặp cậu, cho nên tôi mới có thể dẫn theo cậu đi thương lượng với bọn họ. Nhưng ngay cả bọn họ cũng phải sử dụng sự lựa chọn thứ nhất mới lấy được vảy Thiên Mãng, cho nên bọn họ chắc chắn sẽ đưa ra một vài điều kiện cho câu.”
“Tôi hiểu rồi.” Hứa Cảnh Minh nói: “Lần này thật sự rất cảm ơn sư huynh Saran!”
“Tháp học Vĩnh Hằng sẽ tổ chức một đại hội trao đổi công lao vào mỗi một nghìn năm, cậu ắt hẳn sẽ cho rằng sự kiện lần này rất quan trọng, nhưng tôi cũng cảm thấy bình thường mà thôi.” Sư huynh Saran dẫn Hứa Cảnh Minh đi tới nơi tổ chức cuộc gặp mặt.
Trong một nhà hàng ngoài trời vô cùng yên tĩnh, đủ loại bàn ghế được bày trên đồng cỏ, trong núi đá xa xôi, hoặc chìm nổi trong sương mù, hoặc nằm trong những căn lầu nhỏ…
Giờ phút này, khá nhiều người đã tề tựu ở đó, bọn họ tập trung tụ thành tốp năm tốp ba cùng ngồi tán gẫu qua lại với nhau, nhưng lại chẳng phát ra bất kỳ âm thanh nào.
“Sư huynh Saran!”
“Sư huynh Saran, đây là Ngô Minh tiên sinh à?”
Những vị khách ở cuộc gặp mặt chủ động chào hỏi Saran và Hứa Cảnh Minh, xét cho cùng, Saran và Hứa Cảnh Minh đều là những nhân vật khá nổi tiếng.
Saran và Hứa Cảnh Minh cũng chào hỏi qua loa vài câu với những người này, sau đó tiếp tục đi vào bên trong.
Chẳng bao lâu sau, bọn họ đi tới một căn lầu nhỏ.
Trong căn lầu, một ông cụ gầy còm đang nhàn nhã uống rượu một mình. Sau khi Saran và Hứa Cảnh Minh bước vào, ông ta mới ngẩng đầu nhìn hai người, khẽ gật đầu.
“Sư huynh Ẩn Tiêu!” Saran mỉm cười, ngồi xuống: “Người này chính là Ngô Minh!”
“Tôi có nghe nói rồi.” Ẩn Tiêu mỉm cười nhìn Hứa Cảnh Minh: “Ngô Minh, thiên tài có tốc độ đột phá thành sinh mệnh Bản Nguyên nhanh nhất trong thế hệ ngày nay, rất nhiều người đều cho rằng cậu sẽ trở thành cường giả Truyền Thuyết Vũ Trụ.”
“Tôi còn phải vượt qua một đoạn đường dài nữa, thì mới có tới chạm đến ngưỡng cửa của cảnh giới Truyền Thuyết Vũ Trụ.” Hứa Cảnh Minh khiêm tốn đáp lời, dù sao đi nữa, tộc đàn nhân loại đương đại chỉ mới sản sinh ra bảy vị cường giả Truyền Thuyết Vũ Trụ, cho nên độ khó hiển nhiên rất lớn.
Ẩn Tiêu mỉm cười: “Cậu khiêm nhường quá rồi, sư đệ Saran nói rằng cậu muốn có vảy Thiên Mãng. có đúng như vậy không?”
“Vâng, tôi cần nhờ cậy Ẩn Tiêu tiên sinh.” Hứa Cảnh Minh nói.
Đối với những người không ở cùng một thế lực, khi hai bên giao tiếp qua lại với nhau, phải vô cùng thân thiết lắm mới có thể xưng huynh gọi đệ.
Đây là lần đầu tiên Hứa Cảnh Minh gặp Ẩn Tiêu, hắn gọi ông ta là tiên sinh, cũng đủ để thể hiện lòng tôn trọng đối với ông ta.
“Trong đại hội trao đổi công lao lần này, tháp học chỉ thả ra ba mảnh vảy Thiên Mãng.” Ẩn Tiêu nói.
“Tuy rằng tháp chủ chúng ta đã giết chết sinh mệnh Cao Duy Thiên Mãng từ trước, nhưng dù sao thì cũng chỉ thu hoạch các miếng vảy của nó với số lượng có hạn. Trong đó, một số miếng vảy được sử dụng cho việc chế tạo vũ khí Cao Duy, một số khác thì bị dị tộc trộm mất. Vì lẽ đó, số lượng vảy Thiên Mãng càng lúc càng ít, chúng ta phải cạnh tranh rất khốc liệt với nhau mới có được.”
Hứa Cảnh Minh gật đầu.
“Vảy Thiên Mãng sẽ chỉ rơi vào tay mười người đứng đầu.”
Ẩn Tiêu nói: “Tôi cũng phải chọn nó trước nhất, thì mới có thể chắc chắn trao đổi thành công.”
“Nó trị giá 50 triệu công lao.” Ẩn Tiêu nhìn Hứa Cảnh Minh: “Tôi chắc chắn phải lấy phí bảo hiểm.”
Hứa Cảnh Minh gật đầu: “Tôi bằng lòng lấy công lao của mình ở viện nghiên cứu Nguyên Sơ để giao dịch với Ẩn Tiêu tiên sinh! Khi viện nghiên cứu Nguyên Sơ tổ chức đại hội trao đổi công lao, tôi nhất định sẽ đổi lấy những vật phẩm mà Ẩn Tiêu tiên sinh cần.”
“Tôi muốn số điểm công lao gấp đôi!”
Ẩn Tiêu nói: “Mười mấy năm nữa, khi viện nghiên cứu Nguyên Sơ tổ chức đại hội trao đổi công lao, cậu phải lấy một trăm triệu điểm công lao của cậu ở viện nghiên cứu Nguyên Sơ để trả lại cho tôi.”
“Gấp đôi?” Mặc dù Saran đã dự đoán từ trước, nhưng vẫn thầm cảm thán Ẩn Tiêu quá tham lam.
“Được.”
Hứa Cảnh Minh đã chuẩn bị sẵn sàng, mặc dù cái giá này hơi cao so với dự kiến, nhưng hắn cũng không còn cách nào khác. Thiên Mãng đã chết trong tay tháp chủ của tháp học Vĩnh Hằng, cho nên các miếng vảy của Thiên Mãng chỉ xuất hiện trong cuộc trao đổi của tháp học Vĩnh Hằng. Còn đối với những thành viên ở các thế lực khác, cho dù bọn họ chờ đợi thêm mấy chục nghìn năm nữa, thì cũng chả thấy được một mảnh.
Nói chung, phí bảo hiểm thường sẽ rơi vào khoảng 50%, cho dù tỷ lệ này gia tăng gấp đôi, hắn vẫn có thể chịu đựng được.
Ba thế lực mạnh nhất vũ trụ đều có các món đồ đặc trưng của riêng mình, chẳng hạn như Tinh Sa Thời Không thì chỉ có ở cô đảo Thời Không.
“Cộng thêm năm triệu tỷ xu vũ trụ nữa.” Ẩn Tiêu nhìn Hứa Cảnh Minh: “Giá trị của xu vũ trụ thấp hơn công lao rất nhiều, coi như phí bảo hiểm gấp đôi.”
“Còn cộng thêm năm triệu tỷ xu vũ trụ nữa sao?”
Saran vẫn luôn ngồi một bên, nhưng cũng không nhịn được mà lên tiếng: “Sư huynh Ẩn Tiêu, không đến nỗi như thế chứ, ông nể mặt tôi chút được không? Xí xóa nhé?”
Ẩn Tiêu mỉm cười nói: “Phí bảo hiểm gấp đôi cũng chẳng nhiều, tôi tin là sư đệ Saran cũng đoán được bao nhiêu người đã ngỏ lời mời tôi giúp đỡ, tất cả bọn họ đều đồng ý bỏ ra phí bảo hiểm gấp đôi đấy. Tuy nhiên, tôi đây rất nể mặt sư đệ Saran, cho nên mới gặp sư đệ Ngô Minh trước tiên.”
Saran không khỏi biến sắc, nhìn sang Hứa Cảnh Minh.
“Ẩn Tiêu tiên sinh, tôi chỉ mới trở thành sinh mệnh Bản Nguyên hơn một trăm năm, cho nên tích lũy có hạn.”
Hứa Cảnh Minh mỉm cười đứng dậy: “Tôi sẽ nghĩ cách khác.”
Ẩn Tiêu khẽ gật đầu.
Hứa Cảnh Minh đứng dậy là đi ngay.
“Sư đệ Ngô Minh, cậu đi trước nhé, tôi ngồi nói chuyện với sư huynh Ẩn Tiêu một tí.” Saran nói.
Hứa Cảnh Minh gật đầu rời khỏi căn lầu nhỏ.
Bạn cần đăng nhập để bình luận