Vũ Trụ Chức Nghiệp Tuyển Thủ

Chương 199: (Phần 2) Thời gian luyện tập (2)

Hứa Cảnh Minh gật đầu: “Tốc độ đột phá của các cao thủ càng lúc càng nhanh.”
Trung Quốc đã và đang bồi dưỡng rất nhiều nhân tài, các quốc gia khác chắc chắn cũng sẽ đầu tư cho người dân của nước họ.
“Vị trí thứ chín trên thế giới thuộc về Nhật Bản, tên ông ta là Kiyori Toichi.”
Lê Miểu Miểu nói.
“Ồ, là hắn sao?”
Hứa Cảnh Minh khẽ gật đầu: “Kiyori Toichi là cao thủ võ lâm của thế hệ trước, tuổi tác hiện giờ chắc khoảng bốn mươi lăm. Ông ta là cao thủ dùng thương bậc nhất ở Nhật, thương pháp của Kiyori cũng được xếp vào trình độ bậc thầy.”
Hắn cũng là người luyện thương pháp, đương nhiên sẽ biết rõ những cao thủ thương pháp thuộc thế hệ trước.
Trong lịch sử, Trung Quốc không phải là quốc gia duy nhất nghiên cứu về ngân thương, nhiều quốc gia khác cũng chú tâm tới món vũ khí này. Đặc biệt, nhờ vào sức ảnh hưởng của cuộc thi Võ thuật Thế giới trong suốt 30 năm vừa, nhiều trường phái thương pháp khăp thế giới đã phát triển lớn mạnh, Nhật Bản cũng là một trong những quốc gia có số lượng người luyện thương pháp nhiều nhất thế giới.
“Người đứng hạng mười toàn thế giới đến từ Ấn Độ, tên hắn là Haru Singh, năm nay tròn hai mươi lăm tuổi.”
Lê Miểu Miểu nói: “Hắn vốn là một thiên tài võ thuật, nhưng không may gặp phải chấn thương khi thi đấu và phải nằm liệt giường từ lúc mười sáu tuổi. Khi thế giới ảo xuất hiện, cơ thể của hắn đã dần hồi phục nhờ vào phương pháp tiến hoá. Haru Singh đã thành công ghi tên mình vào bảng Tinh Không với một lần thử sức duy nhất. Người dân Ấn Độ cực kỳ chấn động, tất cả mọi người đều sùng bái vị cao thủ thiên tài này.”
Hứa Cảnh Minh thở dài: “Bị liệt khi chỉ mới mười sáu tuổi? Quả thực không dễ dàng.”
Trong khi trò chuyện, Hứa Cảnh Minh đã ăn hết tám phần hức ăn trên bàn, hắn đứng dậy: “Anh tiếp tục tu luyện thương pháp.”
“Anh đã luyện trong thế giới ảo hơn 30 tiếng, giờ offline rồi vẫn còn muốn luyện tiếp sao? Anh không mệt à?”
Lê Miểu Miểu không nhịn được nói.
“Không mệt, anh đang tràn đầy năng lượng.”
Hứa Cảnh Minh cười đắc ý, sau đó cầm lấy một cây ngân thương chạy ra sân tiếp tục luyện tập.
Để có thể tiếp thu những kiến thức trong sách thì cũng sẽ mất nhiều thời gian, đầu tiên là nắm vững các khái niệm căn bản, sau đó là phân tích chi tiết các khái niệm đó, thậm chí tự đặt một số câu hỏi để chứng minh rằng bản thân đã thực sự hiểu nó…
Sau khi nhuần nhuyễn các kiến thức và vận dụng nó trong đời sống hằng ngày, lúc ấy mới coi như thành công chinh phục được một cuốn sách.
Thương pháp của ‘Hiên’ cũng vậy!
Dù Hứa Cảnh Minh đã từng luyện tập trong thế giới ảo, nhưng hắn mới hiểu sơ bộ, thậm chí còn chưa thành thạo từng chiêu thức, ngay cả việc ‘làm chủ’ cũng mất rất nhiều thời gian nghiên cứu. Nếu muốn thi triển các chiêu thức nhuần nhuyễn với nhau hơn nữa, hắn chỉ có thể tích lũy kinh nghiệm theo thời gian.
“Cảnh Minh đam mê luyện thương pháp đến vậy sao?”
Lê Miểu Miểu nhìn qua cửa sổ, thấy rõ sự tập trung của Hứa Cảnh Minh khi luyện thương ngoài sân, cô không khỏi suy nghĩ, đồng thời cũng cảm khái: “Có lẽ đây chính là lý do tại sao anh ấy có thể lọt vào top 10 thế giới, còn mình mãi kẹt ở cấp Diệu Nhật.”


Dù ở trong hay ngoài thế giới ảo, thì Hứa Cảnh Minh đều chuyên tâm luyện tập như vậy.
Thậm chí, việc luyện tập dần dần đã trở thành thói quen của hắn.
Trong hiện thực, Luyện Tâm Pháp là phương pháp chủ yếu! Hắn phối hợp nó với Thiên Mãng Tiến Hóa Pháp rồi luyện tập ba lần như vậy,
Ngược lại, hắn sẽ chú tâm luyện tập Dưỡng Sinh Thương Pháp, Hoá Cầu Vồng Thương Pháp và khiên pháp ở thế giới ảo.
Trước đây, Hứa Cảnh Minh không có phương hướng tập luyện rõ ràng, cho nên hắn chỉ có thể tự mày mò tiến về phía trước. Bây giờ hắn đã có định hướng rõ ràng, cho dù là về phương diện thương pháp hay khiên pháp đều có rất nhiều thứ đáng để hắn nghiên cứu. Vì thế, hắn hoàn toàn đắm chìm trong việc tu luyện, thậm chí còn không để ý đến những thay đổi ở thế giới bên ngoài.
Theo thời gian, ngày qua ngày, các cao thủ Trung Quốc như là Phương Ngu, Chu Nghệ, Trương Thanh, Thiết Liên Vân, Hùng Thiên Sơn, Triệu Phiền, từng người từng người lần lượt ghi danh lên bảng Tinh Không. Ngoài ra, rất nhiều cao thủ đến từ khắp nơi trên thế giới cũng lần lượt xuất hiện.
Chỉ trong nháy mắt, tháng chín đã trôi qua, nhường chỗ cho tháng mười đi tới.
…..
….
Tối ngày 5 tháng 10, tại không gian cá nhân của Dương Thanh Thước.
Sáu thành viên của chiến đội Lê Mộc đã tập trung tại đây.
“Cạn ly.”
Hứa Cảnh Minh, Lê Miểu Miểu, Vương Di, Hành Phương, Lưu Xung Viễn và Dương Thanh Thước đều nở nụ cười hạnh phúc, sau đó cùng nhau nâng ly chúc mừng. Thân là tuyển thủ võ thuật, bọn họ đã quen với việc kiêng rượu bia, cho nên lúc ăn mừng cũng chỉ uống những thức uống bình thường.
“Thật không ngờ đấy A Thước, cậu thực sự đạt đến cấp ba nhanh hơn tôi và Đại Hùng.”
Hành Phương vỗ mạnh vào ngực Dương Thanh Thước: “Tôi thực sự ghen tị, ghen ghét, tức giận! Tại sao tôi chuẩn bị đến bước đột phá rồi thì lại bị mắt kẹt, không thể qua nổi.”
“Có tôi ở bên cậu.”
Lưu Xung Viễn ôm Hành Phương.
“Anh đi đi, tôi không cần anh ở bên.” Hành Phương tránh sang một bên: “Điều tôi cần là luyện tập chăm chỉ, cố gắng hơn, cố hơn nữa.”
“Cắt.”
Lưu Xung Viễn bĩu môi: “Vợ cậu gọi thì cậu lập tức qua đó. Cậu nhìn đội trưởng của chúng ta xem! Một tháng nay, đội trưởng không có thời gian luyện tập với chị dâu Miểu Miểu.”
“Đừng gây sự nữa.”
Hứa Cảnh Minh lập tức nói: “Tôi cũng chưa từng tập luyện với các cậu.”
“Anh Hứa, anh không luyện với chúng tôi và chị dâu, thậm chí anh cũng không tham gia bất kỳ trận đấu nào.”
Dương Thanh Thước hỏi: “Khi thế giới ảo mở cửa mới hơn một tháng, anh là nhân vật phong vân khắp cả nước. Trong trong một tháng vừa qua, anh lại hoàn toàn không ló mặt ra ngoài ! Anh biết đấy, Phương Ngu bây giờ rất nổi tiếng, nhiều người nghĩ rằng hắn mới là người đứng thứ hai ở Trung Quốc.”
Bạn cần đăng nhập để bình luận