Vũ Trụ Chức Nghiệp Tuyển Thủ

Chương 141: Phương Ngu của chiến đội Ô Lăng (1)

“Hứa Cảnh Minh này mạnh quá.”
Trương Phượng không nhịn được nói: “Sức mạnh của hắn quá sức tưởng tượng của tôi rồi. Ngay cả đội trưởng cũng phải bó tay, hoàn toàn không phải đối thủ của hắn.”
“Thực lực của hắn có thể đã được sánh ngang với hai vị tiền bối Liễu Hải và Lôi Vân Phóng.”
Mặc dù Triệu Phàn là thiên tài trẻ tuổi xuất chúng, nhưng ngay giờ phút này, hắn cũng cảm nhận được độ chênh lệch rất lớn giữa mình và đối phương.
Thanh niên tóc bạch kim đứng một bên nói: “Dù Hứa Cảnh Minh rất mạnh, nhưng thực lực của hắn vẫn có sự chênh lệch so với Liễu Hải và Lôi Vân Phóng! Hai vị tiền bối kia đều đã vượt qua tầng thứ ba của tháp Tinh Không! Các cậu cũng đã xem video của Liễu Hải và Tiger Fussen đó rồi, thử thách tại tầng thứ ba của tháp Tinh Không rất khó. Để có thể vượt qua, Liễu Hải cũng tốn sức chín trâu hai hổ, Tiger Fussen dựa vào chút may mắn nên miễn cưỡng thông qua.”
(*)chín trâu hai hổ: hao tổn rất nhiều công sức
“Ừm.”
Ba người đều gật đầu.
Đúng vậy, chỉ khi nào Hứa Cảnh Minh vượt qua tầng thứ ba của tháp Tinh Không thì mới chính thức được coi như mạnh gần bằng Liễu Hải và Lôi Vân Phóng. Bọn họ đó chính là hai ngọn núi cao nhất của giới võ thuật Trung Quốc, tuy nhiên, đối với bọn hắn mà nói, ngọn núi Hứa Cảnh Minh cũng đã rất cao.
“Đội trưởng.”
Ba người Triệu Phàn lập tức đứng dậy, thanh niên tóc bạch kim cũng theo đó nghênh đón Thiết Liên Vân.
“Người sư đệ này của tôi mạnh thật đấy.”
Thiết Liên Vân vui vẻ cười nói: “Tuy nhiên, trận chiến này cũng giúp tôi đột phá ở một số phương diện, phương pháp tiến hoá của tôi cũng sẽ đạt đến trình độ cấp cao nhanh thôi.”
Sau khi đột phá khiên pháp và đao pháp, Thiết Liên Vân rất tự tin bản thân có thể cải thiện phương pháp tiến hoá của chính mình.
“Mình nhất định phải lôi kéo Thiết Liên Vân. Một khi hắn đột phá, Thiết Liên Vân cũng sẽ là một trong những cao thủ đứng đầu Trung Quốc.”
Thanh niên tóc bạch kim thầm nghĩ: “Đến lúc đó, rất khó để mình mời chào một tuyển thủ mạnh hơn hắn.”
Lúc này, Tôn Lạp cũng đi tới vị trí của đội, nhưng mọi người chỉ gật đầu ra hiệu chứ không đứng dậy chào đón, chỉ có đội ngũ quản lý và đội trưởng mới có được đãi ngộ như vậy.
“Là lỗi của tôi.”
Tôn Lạp đi tới nói: “Hứa Cảnh Minh giấu thực lực của mình quá kỹ, lúc tôi và hắn còn là đồng đội, tôi cũng không biết hắn ta đã đột phá đến như vậy. Hứa Cảnh Minh âm mưu tính toán quá lợi hại, có thể hắn đã suy tính cho cả giải đấu cúp Hỏa Chủng ngay từ lúc đó. Nếu là đối thủ thì không nói làm gì, nhưng tôi là thành viên trong đội mà hắn cũng giấu diếm.”
“Tính cách người sư đệ này của tôi không phải như vậy.”
Thiết Liên Vân lắc đầu.
Tôn Lạp khẽ giật mình, hắn chỉ có thể ngậm miệng lại.
“Hứa Cảnh Minh đã thành danh từ thuở nhỏ, một lòng một dạ khổ luyện thương pháp. Hắn với tôi rất giống nhau, chỉ tin tưởng thực lực của chính mình chứ không quan tâm đến âm mưu quỷ kế gì khác.”
Thiết Liên Vân giải thích. Hắn luôn luôn vùi đầu khổ luyện, không quan tâm quỷ kế của người khác, một khi bản thân đủ mạnh mẽ, tự nhiên có thể giành được danh hiệu đệ nhất thế giới. Nếu có tâm tư để suy nghĩ quỷ kế, chi bằng dồn sức tập trung vào luyện tập nâng cao thực lực.
“Đội trưởng nói rất đúng, dù sao tôi cũng không hiểu rõ hắn.”
Tôn Lạp gật đầu.
“Cậu thuộc đội tuyển thứ hai, đương nhiên không thân với hắn.”
Thiết Liên Vân thở dài nói: “Thiên phú của người sư đệ này còn cao hơn tôi, thật là khiến người ta ghen tị.”
Dù ngoài miệng nói ghen tị, nhưng trong mắt Thiết Liên Vân lại xuất hiện ý chí chiến đấu.
Tuy lần này vấp phải thất bại, nhưng lần sau hắn nhất định sẽ mang thắng lợi trở về!
“Trong năm thành viên chủ lực của đội, Tôn Lạp thực sự rất yếu, hơn nữa cũng không có tiềm lực gì.”
Thanh niên tóc bạch kim ở một bên suy tư: “Tạm thời để hắn trong độim xem như tăng thêm tính cạnh tranh trong giải đấu cúp Hỏa Chủng. Nhưng hiệu suất chiến đấu của hắn vô cùng bình thường… Mình vẫn cần phải tìm một Thần Tiễn Thủ khác. Sau trận đấu hôm nay, mình sẽ hủy hợp đồng với Tôn Lạp, coi như có thể tiết kiệm một chút tiền.”
Theo như trong hợp đồng, bên A đương nhiên sẽ có thể dựa vào kết quả của giải đấu để quyết định có chấm dứt hợp đồng hay không.
“Cảnh Minh, làm tốt lắm.”
Hứa Hồng vỗ vai Hứa Cảnh Minh: “Cuối trận đấu, con kết hợp Bát Cực Hổ Phác và Phách Sơn cùng một lúc rất tuyệt đẹp!”
“Đều nhờ có cha dạy.”
Hứa Cảnh Minh cười nói.
“Ha ha…”
Hứa Hồng nhìn con trai do chính mình dạy dỗ ngày càng ưu tú, trong lòng có cảm giác vô cùng thành tựu, nhịn không được mà cười sang sảng
Dưới bầu không khí vui vẻ, Hứa Cảnh Minh và rất nhiều bạn bè thân thích bắt đầu xem trận đấu thứ sáu của vòng hai.
Trận đấu thứ sáu: Chiến đội Chu Nghệ đấu với chiến đội Ô Lăng.
“Chu Nghệ mạnh thật đấy.”
Dương Thanh Thước khen ngợi.
“Những mũi tên bắn nhanh của hắn có uy lực mạnh hơn mũi tên xuyên giáp của tôi rất nhiều.”
Vương Di cũng nói.
Hứa Cảnh Minh nói: “Tố chất thân thể tăng lên, nên lực phát ra cũng mạnh mẽ vô cùng. Khi đột phá đến cảnh giác cao hơn, uy lực của một mũi tên đương nhiên cũng rất kinh khủng. Chờ đến khi chị Di đột phá, chị cũng có thể làm được, thậm chí còn có thể làm tốt hơn.”
“Chiến đội Ô Lăng quá khó khăn, còn chưa tới được trước mặt Chu Nghệ thì đã chết hơn một nửa.”
Hành Phương lắc đầu nói.
Trong lúc lao về phía Chu Nghệ một cách khó khăn, năm người của chiến đội Ô Lăng vừa phải đối mặt với sự ngăn cản của bốn thành viên chiến đội Chu Nghệ, vừa phải đối mặt với Thần Tiễn Thủ đứng đằng sau bọn họ. Chu Nghệ cũng không hề bỏ trốn, hắn đứng cách họ mấy chục thước rồi bắn tên từ phía chính diện.
Lão tiền bối Liễn Tiến Phong cũng từ bỏ ám sát mà đi chém giết những người khác trong chiến đội Chu Nghệ.
“Thực lực những đồng đội của Chu Nghệ cũng bình thường.”
Hứa Cảnh Minh bình luận.
Bốn người đồng đội của Chu Nghệ đều đã bị chiến đội Ô Lăng giết chết.
Chiến đội Ô Lăng cũng chỉ còn lại một người là đội trưởng Phương Ngu.
“Chu Nghệ.”
Phương Ngu nhìn Chu Nghệ: “Giờ chỉ còn lại anh với tôi, một chọi một, rất công bằng.”
“Một chọi một?”
Chu Nghệ nhìn hắn, đeo một túi đựng tên đang đặt trên mặt đất lên lưng, hai túi khác đeo trong người.
Thân thể Phương Ngu vô cùng cường tráng, hắn mặc áo giáp hạng nặng trên người, đeo sáu cây đoản kích sau lưng, cầm một cây phá thành kích trong tay.
Phương Ngu tiến nhanh về phía Chu Nghệ, Chu Nghệ cũng toàn lực bắn tên.
“Phương Ngu?”
Vô số người xem hô lên kinh ngạc.
Bạn cần đăng nhập để bình luận