Vũ Trụ Chức Nghiệp Tuyển Thủ

Chương 450: (Phần 4) Hai tháng (1)

“Mau dập đầu đi.” Lão Phó thúc giục.
Đứa trẻ lập tức quỳ xuống: “Phòng Ung dập đầu bá bá.”
“Đứa trẻ ngoan…”
Nước mắt Phục Hư chảy ra, ông gật đầu: “Ta vừa nhận được tin, cha mẹ con đều đã qua đời.”
Đứa trẻ đã bị mù.
Lão Phó không thể tin nổi: “Lão gia, hắn…”
“Là vệ binh Huyết Vũ ra tay, bọn họ không thể trốn thoát.”
Phục Hư đang rất buồn bã: “Tam Du cha con không muốn chịu nhục nên đã uống thuốc độc tự sát. Vệ binh Huyết Vũ cũng không bỏ qua cho những người còn lại trong nhà. Con à, con không còn cha mẹ, cho nên từ nay, con sẽ là nghĩa tử của ta, được không?”
Đứa trẻ còn đang ngẩn người, Lão Phó đứng một bên bảo đứa bé dập đầu tạ ơn, đứa bé cũng ngơ ngác dập đầu.
Phục Hư đột nhiên đứng lên, tức giận nói: “Tam Du là huynh đệ vào sinh ra tử của ta! Ai giết huynh đệ của ta, ta nhất định sẽ giết hắn! Nghe nói hung thủ trước tiên giết chết con trai ‘Phòng Xung’ của Tam Du, sau đó chạy trốn đến trụ sở vệ binh Huyết Vũ, sáng sớm hôm nay đã chạy khỏi thành Phong Diệp!”
“Lão Lục.”
Phục Hư nhìn về phía một lão huynh đệ: “Chuyện này giao cho ngươi, nhanh chóng mang người đi điều tra, nhất định phải tìm ra thân phận của kẻ sát nhân, hung thủ hiện giờ đang ở đâu! Ta muốn báo thù cho Tam Du huynh đệ!”
“Rõ, đại ca!” Lão Lục lập tức tuân lệnh, quay đầu nhanh chóng rời đi.
“Đại ca, chúng ta vẫn phải suy nghĩ kỹ trước khi hành động.”
Có người đứng dậy lo lắng nói: “Tam Du huynh đệ có hồ Sào Sơn chúng ta làm chỗ dựa, kẻ ở thành Phong Diệp kia sao vẫn có lá gan ra tay với hắn? Nhưng tại sao vệ binh Huyết Vũ vẫn nghe theo lời hung thủ? Ắt hẳn kẻ đó có địa vị cao, chúng ta không thể liều lĩnh.”
“Tam Du huynh đã chết rồi, ngươi vẫn còn muốn suy nghĩ lại? Nếu chúng ta còn tiếp tục cân nhắc thiệt hơn, hung thủ chắc chắn sẽ trốn thoát!” Những người khác phản bác.
“Tất cả câm miệng.”
Phục Hư trừng mắt nhìn xung quanh: “Kẻ giết chết huynh đệ của ta, ta nhất định phải tính toán với hắn!”
“Tạ ơn nghĩa phụ.” Lúc này, đứa trẻ Phòng Ung mới tỉnh táo lại, quỳ xuống dập đầu cảm tạ.
“Đứa trẻ ngoan, lại đây.” Phục Hư ra hiệu, Phòng Ung đứng dậy đi đến bên cạnh Phục Hư.
Phục Hư kéo Phòng Ung vào lòng, nói: “Ta nhất định sẽ báo thù cho cha của con. Con cứ an tâm mà sống, cũng học võ công cho tốt.”
Phòng Ung liên tục gật đầu.
“Tất cả lui ra đi, ta mệt rồi.” Vẻ mặt Phục Hư đau thương, xua tay, mọi người đều lui ra ngoài.
Phục Hư ngồi ở chỗ đó, ngay cả nha hoàn cũng lui ra ngoài, chỉ có phu nhân ngồi cùng ông.
“A Phục.”
Phu nhân khẽ cau mày: “Hai canh giờ trước, chàng nhận được một bức thư mật từ thành Phong Diệp. Trong thư cũng đã viết rất rõ ràng, hung thủ chính là phụ thân của Phí tổng chỉ huy, còn muội muội của hắn cũng là người đã giết chết Phòng Xung.”
Cao thủ lợi hại của hồ Sào Sơn nằm rải rác trong phạm vi ngàn dặm ở xung quanh, bọn họ đương nhiên nắm được thông tin chi tiết chỉ trong vòng một ngày, sau đó dùng bồ câu đưa thư để chuyển tin đến Phục Hư.
“Ta nhận được mật thư, nhưng lại triệu tập huynh đệ vào hai canh giờ sau đó. Cho dù đã biết rõ thân phận của hung thủ, nhưng ta vẫn hạ lệnh cho Lão Phó đi thăm dò thân phận và vị trí của hung thủ.”
Phục Hư thở dài: “Ta làm vậy chính là đang kéo dài thời gian giúp Phí lão gia kia, để ông ta mau chóng chạy khỏi địa bàn hồ Sào Sơn chúng ta càng sớm càng tốt.”
Phu nhân thầm giật mình.
“Ta nào dám đuổi giết ông ta?”
Phục Hư lắc đầu: “Mọi người đều nói ta là lãnh chúa của hồ Sào Sơn, là hoàng đế của lãnh thổ vạn dặm xung quanh. Nhưng vị Phí tổng chỉ huy kia lại chính là bá chủ của toàn bộ phía Đông đế quốc! Quyền thế của người này bao trùm thiên địa, tất cả vệ binh Huyết Vũ ở phía Đông đế quốc đều nghe theo mệnh lệnh của hắn. Sao ta dám giết cha hắn, giết muội muội hắn?”
Phu nhân thở dài: “Ta hiểu rồi.”
“Chúng ta là loạn tặc, nhưng ta lại chính là thủ lĩnh của đám đạo tặc này, giống như bước đi trên lớp băng mỏng vậy.”
Phục Hư nói: “Đối nội thì phải khiến các huynh đệ xoắn chặt vào nhau như bện dây thừng. Còn đối ngoại thì phải đủ tàn nhẫn độc ác, đủ để cho tất cả các bên phải e ngại, sợ hãi. Vậy nên, ta phải cẩn thận từng li từng tí, chỉ sợ rước đại họa ngập đầu. Năm nay, ta đã ngoài năm mươi, cũng càng thêm lực bất tòng tâm.”
Phu nhân nắm lấy tay chồng mình.
Xuất phát từ thân phậm đạo tặc bình thường, để đến được ngày hôm nay, hai vợ chồng họ đã hỗ trợ nhau, cùng nhau trải qua quá nhiều điều.
“Mà vị phụ thân của Phí tổng chỉ huy này cũng rất khôn khéo.”
Phục Hư mỉm cười: “Ông ta đã để lộ thân phận của mình trước rất nhiều vệ binh Huyết Vũ trước cổng trụ sở vệ binh Huyết Vũ! Nếu ông ta muốn che giấu tung tích của mình, ông ta sẽ chỉ lặng lẽ nói với vài người phía Thường thống lĩnh, như vậy sẽ khiến ta khó tra ra được thân phận của ông ta… Nhưng đây, ông ta lại công khai thân phận, chính là muốn tiết lộ cho ta, để ta sớm tỉnh táo lại, không ngu ngốc giết chết bọn họ, gây ra họa lớn.”
“Tiết lộ cho chàng?” Phu nhân giật mình.
“Trong phạm vi hàng ngàn dặm xung quanh, chỉ có ta mới có đủ sức mạnh để tiêu diệt đội bọn họ.”
Phục Hư nói: “Vì vậy, ông ta công khai thân phận, cũng chính là muốn cảnh báo ta. Ông ta sợ rằng ta sẽ làm ra chuyện ngu ngốc.”
Phu nhân hiểu ra.
“Vị phụ thân của Phí tổng chỉ huy này đúng là đa mưu túc trí.” Phục Hư mỉm cười.
Trong giai đoạn suy tàn của đế quốc, Phục Hư là đạo tặc có thể điều khiển ngàn dặm đất nước, ngoài việc có đầu óc, ông còn có một lực lượng đủ mạnh. Bản thân ông cũng là siêu cao thủ cấp một, dưới trướng cũng có rất nhiều cao thủ cấp một! Chính vì vậy, ông ta mới có bản lĩnh làm ra nhiều điều cấm kỵ, chống lại nhiều cuộc chinh phạt của quân đội đế quốc, đội Vệ binh Huyết Vũ ở các thành xung quanh còn phải nể phục ông ta!
Phục Hư có đủ thực lực để tiêu diệt đội xe của Phí gia.
Đây cũng là lý do vì sao Phí lão gia lại thận trọng như vậy.
Bạn cần đăng nhập để bình luận