Vũ Trụ Chức Nghiệp Tuyển Thủ

Chương 1052: (Phần 8) Lao tù Thời Không (1)

“Ôi, vị sư đệ này còn có thiên phú hơn cả tôi, vậy mà giờ lại rơi vào bước đường này.” Phó viện trưởng Xích Mông khẽ lắc đầu.
Nhờ vào sự trợ giúp của Hứa Cảnh Minh, ông ta đã hoàn toàn nắm chắc cơ hội trở thành sinh mệnh Cao Duy, cho nên vẫn ghi nhớ món nợ ân tình này trong lòng.
Thế nhưng, đối với việc Hứa Cảnh Minh bị ô nhiễm Cao Duy, ba vị Chí Cao không làm gì được, bản thân ông ta lại càng bó tay chịu trói.
“Thần tộc Hư Không thường xuyên gây ô nhiễm các thiên tài của những tộc đàn khác trong vũ trụ, biến họ thành vật thí nghiệm của mình.” Trấn thủ Bạch Ngục cũng âm thầm thở dài: “Chúng ta cũng chẳng hề có biện pháp nào để chống lại chuyện này!”
“Rất nhiều thiên tài bị ô nhiễm Cao Duy của các tộc đàn đều bất chợt nổi điên, gây ra hậu quả khó có thể vãn hồi.” Phó đảo chủ Phạm Tất nói: “So ra thì năng lực tự chủ của Ngô Minh đã rất mạnh rồi.”
Trấn thủ Bạch Ngục lắc đầu: “Đó chỉ là tạm thời mà thôi! Ngô Minh hiện giờ chỉ mới bị ô nhiễm mấy trăm năm, nếu như hắn bị ô nhiễm hơn ngàn năm, thậm chí còn lâu hơn thế nữa, thì nhất định sẽ gây ra họa lớn dưới sự tra tấn liên tục của cảm xúc bất thường.”
“Vì lẽ đó, hắn mới lựa chọn bị cầm tù.” Xích Mông nói.
...
Mạng thế giới ảo.
Ông cụ Hứa, cha Hứa, mẹ Hứa, Lê Miểu Miểu, Hứa Lê Tinh, vợ chồng Lê Thần An và Hứa Cảnh Minh, chẳng mấy khi mọi người mới tập hợp với nhau cùng một chỗ.
“Cảnh Minh à, con đã bộn bề nhiều việc suốt mấy năm nay, cả nhà chúng ta đã lâu lắm rồi không tụ họp với nhau.” Ông cụ Hứa cười tủm tỉm.
“Cho dù con có nhiều công chuyện tới đâu, thì cũng nên dành thời gian để thả lỏng bản thân. Con người đến với cuộc đời này cũng không chỉ để tiến hóa, mà còn để cố gắng hưởng thụ cuộc sống nhiều thêm một chút.” Hứa Hồng nói thêm.
Mọi người đều cảm thấy Hứa Cảnh Minh đang trở nên xa cách với bọn họ trong những năm gần đây.
“Ừm.”
Hứa Cảnh Minh nhìn mọi người trong nhà, cảm thấy tâm can bình yên hơn bao giờ hết, liền mỉm cười nói: “Con quả thực bộn bề nhiều công việc, thậm chí còn sẽ phải tới một nơi khá xa xôi, cũng như không thể tiến vào mạng thế giới ảo trong thời gian sắp tới. Đến lúc đó, con không thể nào liên lạc với mọi người được nữa.”
“Cha, ngay cả việc liên lạc thông qua mạng thế giới ảo cũng không thể được sao?” Hứa Lê Tinh giật mình.
“Không thể.”
Hứa Cảnh Minh lắc đầu: “Mọi người có thể chuyển lời cho Miểu Miểu, để cô ấy gửi thư cho con, nhưng mỗi năm chỉ được gửi một bức! Chính quyền Liên minh Vũ trụ Nhân loại sẽ chuyển thư cho con, con cũng sẽ hồi âm cho mọi người thông qua bọn họ.”
“Chỉ có thể liên lạc qua thư từ?” Toàn bộ mọi người trong nhà đều cực kỳ kinh ngạc.
“Con rốt cuộc phải đi đâu?”
Mẹ Hứa không nhịn được hỏi: “Sao mà ngay cả việc liên lạc thông qua mạng thế giới ảo cũng không được vậy?”
“Một nơi rất đặc biệt ạ.” Hứa Cảnh Minh mỉm cười nói.
Hắn bị cầm tù mà.
Không cần nói chuyện này với người nhà, vì nói ra thì chỉ làm cho bọn họ càng thêm lo lắng.
“Phải đi bao lâu?” Lê Miểu Miểu hỏi, cả nhà đều nhìn Hứa Cảnh Minh.
“Không biết.”
Hứa Cảnh Minh nhẹ nhàng lắc đầu: “Có lẽ là mấy ngàn năm, cũng có thể là mấy vạn năm.”
Mọi người sửng sốt.
Có thể là mấy vạn năm?
“Có thể là mấy vạn năm?” Người nhà có phần không chấp nhận nổi.
Mặc dù những người có chút thiên phú về phương diện tiến hóa kết hợp với việc sử dụng thêm báu vật phụ trợ như cha Hứa và Hứa Lê Tinh vẫn có hy vọng đột phá tới cấp tám, nhưng ngay cả sinh mệnh Tinh Không cấp 8 thì cũng chỉ có tuổi thọ một vạn năm mà thôi.
Còn những người không có thiên phú gì trên con đường tiến hóa như mẹ Hứa, thì bọn họ chỉ có tuổi thọ ba ngàn năm.
“Kể từ nay về sau, chúng ta có lẽ sẽ không còn được gặp lại nữa rồi sao?” Mẹ Hứa nhìn con trai.
“Mẹ.” Hứa Cảnh Minh cầm tay mẹ.
“Trước khi trở thành sinh mệnh Bản Nguyên, con vẫn luôn ở nhà với chúng ta.” Mẹ Hứa đỏ hoe mắt: “Nhưng sau khi trở thành sinh mệnh Bản Nguyên, con vẫn túc trực ở chiến trường Ngục tộc, chiến trường Thần tộc Hư Không, sau đó còn bị ô nhiễm Cao Duy gì đó… thậm chí bây giờ lại phải đi đến một nơi xa xôi sao? Con không thể nghỉ ngơi một chút được sao? Tộc đàn nhân loại có nhiều cao thủ như vậy, nhiều nhân vật lớn như vậy, bao gồm cả ba vị Chí Cao nữa kia mà, con trai mẹ lười biếng một lát không được sao?”
“Mẹ, chuyện này không liên quan gì tới Liên minh Vũ trụ Nhân loại, là do con nhất định phải tới nơi đặc biệt đó.”
Hứa Cảnh Minh nói: “Con bị ô nhiễm Cao Duy, cho nên không có sự lựa chọn nào khác.”
“Nhất định phải đi à?” Cha Hứa đứng bên hỏi.
“Ừm.” Hứa Cảnh Minh gật đầu.
“Bao giờ đi?” Cha Hứa hỏi lại.
“Bốn mươi phút nữa.” Hứa Cảnh Minh nói.
Mọi người trong nhà đều có nhiều cảm xúc lẫn lộn, nhưng bọn họ đều biết rằng mình không có cách nào để thay đổi chuyện này, chỉ có thể trân trọng khoảng thời gian ngắn ngủi bên nhau này.
Thời gian cũng sắp hết.
“Cảnh Minh, mọi người sẽ chờ anh về.”
Lê Miểu Miểu nhìn Hứa Cảnh Minh: “Em hi vọng vợ chồng chúng ta vẫn còn có thể gặp lại trong kiếp này.”
“Cha.” Hứa Lê Tinh nhìn cha mình với đôi mắt đỏ hoe.
“Nhất định sẽ còn gặp lại.” Hứa Cảnh Minh gật đầu.
Hắn cũng mong muốn như vậy.
Hắn không muốn tới khi mình ra khỏi nhà tù, thì cả nhà đều đã mất.
Vậy nên, hắn không những phải nắm giữ cho được lực lượng Tâm Giới, mà còn phải nắm giữ nó càng sớm càng tốt.
Bạn cần đăng nhập để bình luận