Vũ Trụ Chức Nghiệp Tuyển Thủ

Chương 973: (Phần 8) Con đường của Hứa Cảnh Minh (2)

Người thanh niên đang dẫn đầu nhiệt tình giới thiệu: “”Thực đơn “bữa tiệc Quần Tinh” trong nhà hàng này vô cùng nổi tiếng nhất, chỉ có đầu bếp chính mới có thể nấu được.”
“Các vị thực khách thân mến, gia tộc Pháp Lam chúng ta mạn phép bao trọn nhà hàng này, cũng như chi trả bữa ăn này cho mọi người! Còn bây giờ, xin mời những người có mặt tại đây rời đi cho.”
Một người phụ nữ trung niên trong nhóm người cũng bắt đầu cất tiếng, sau đó liếc nhìn xung quanh bằng ánh mắt lạnh nhạt, dường như đã quen thuộc với hành động thái kiêu ngạo vênh váo như vậy.
“Gia tộc Pháp Lam? Những người quyền quý từ gia tộc Pháp Lam đã đến hành tinh của chúng ta à?” Mặc dù những người có thể tới đây ăn uống đều có chút tài phú, nhưng tất cả bọn họ đều đứng dậy sau khi nghe tới danh xưng gia tộc Pháp Lam.
Gia tộc Pháp Lam là một gia tộc khá hùng mạnh, chiếm trọn vùng lãnh thổ trải dài 26 thiên hà! Hành tinh này…. chỉ là một hành tinh hành chính không đáng chú ý trong số những thiên hà thuộc quyền sở hữu của gia tộc Pháp Lam mà thôi.
“Mau đi thôi!” Tất cả khách khứa đều rất sáng suốt, lập tức đưa ra quyết định
Trong thời đại vũ trụ hiện nay, bọn họ phải hiểu được người nào có thể gây, người nào có thể chọc.
Rất nhiều thực khách trong nhà hàng đều đã đứng dậy, chỉ có một mình Hứa Cảnh Minh ngồi yên ăn uống như cũ.
“Cậu không đi à?” Tên thanh niên liếc nhìn Hứa Cảnh Minh, người phụ nữ bên cạnh cũng khá kinh ngạc.
“Trong lãnh thổ của gia tộc Pháp Lam, còn có người dám không nể mặt con cháu dòng chính của gia tộc Pháp Lam sao?”
“Vị khách này…” Một tên thuộc hạ của nhóm người này lập tức bước lên, nhưng Hứa Cảnh Minh vừa bình tĩnh cầm ly rượu, ngắm nhìn khung cảnh bên ngoài, căn bản không chú ý tới bọn họ.
“Ồn ào thật.” Hắn bất chợt nhíu mày, cất tiếng phàn nàn.
Nhóm người của gia tộc Pháp Lam biến mất trong không trung, những vị khách khác trong nhà hàng đều có chút ngây ngốc trước cảnh tượng này.
Người biến đâu cả rồi? Chết hết rồi sao? Không còn sót lại chút tro tàn gì ư?
Bọn họ hoảng sợ nhìn Hứa Cảnh Minh, sau đó âm thầm lặng lẽ lẻn đi từng người một. Chẳng bao lâu sau, Hứa Cảnh Minh là khách hàng duy nhất còn lại trong nhà hàng.
“Tiếp tục phục vụ đi chứ?” Hứa Cảnh Minh liếc nhìn đầu bếp chính:“Đừng đứng ngây ra đó nữa!”
“À vâng vâng!” Bếp chính không khỏi run rẩy, ngay cả bàn tay đang cầm dao thái thịt cũng run rẩy theo.
Cả nhóm người gia tộc Pháp Lam đột ngột xuất hiện giữa không trung, sau đó ngã đập mặt vào đống rác dơ bẩn ở bên dưới. Bọn họ lập tức đứng dậy, nhìn thấy cả người lấm lem bẩn thỉu, nhưng tuyệt nhiên không dám nổi giận.
“Chúng ta còn sống, chúng ta chưa chết!”
Bọn họ tự kiểm tra thân thể của chính mình.
“Người kia có thể dịch chuyển tất cả chúng ta qua tới đây sao?” Người thanh niên có hơi hoảng hốt.
“Chúng ta chọc vào sinh mệnh Bản Nguyên rồi à?”
“Gia tộc Pháp Lam chúng ta hiện đang có năm vị sinh mệnh Bản Nguyên, trong đó có một người đã đạt cấp 10. Thế nhưng vị khách kia lại ra tay thẳng thừng như vậy, e rằng cũng không phải nhân vậy tầm thường.” Người phụ nữ trung niên dơ bẩn lo lắng nói.
“Mau, mau lên, chúng ta mau rời khỏi hành tinh này đi!” Người thanh niên cũng chẳng quan tâm tới chuyện an ủi cô gái bên cạnh, bèn dẫn đầu đám người leo lên phi thuyền, vội vã chạy khỏi hành tinh này.
….
Hứa Cảnh Minh không hề bị ảnh hưởng bởi nhóm người ngu ngốc này, hắn là người biết đạo lý, có thể phán định hành động phá hỏng bữa ăn của hắn chỉ đáng phạt nhẹ, cũng không đáng chết.
“Ừm.”
Hơn một tiếng sau, Hứa Cảnh Minh mới hài lòng đứng dậy, nhìn sang đầu bếp chính: “Được đó, thảo nào nhà hàng này lại nổi tiếng như thế! Tay nghề nấu nướng của anh rất xuất sắc, tôi rất hài lòng về bữa ăn này.”
Đầu bếp chính và những người phục vụ khác vô cùng cung kính, không dám làm phật lòng vị khách đáng sợ này.
“Gia tộc Pháp Lam ắt hẳn sẽ cử người tới đây để điều tra.” Hứa Cảnh Minh nhìn bọn họ.
“Nếu đám người đó tới đây, cứ nói vị khách này tên là Ngô Minh.”
“Ngô Minh?”
Đầu bếp chính sửng sốt.
“Từ nay về sau, anh có thể khoe khoang với mọi người rằng đại nhân Ngô Minh khen ngợi đã tay nghề của mình.”
Hứa Cảnh Minh bật cười rồi biến mất trong không khí, đầu bếp chính và những người xung quanh nhìn nhau.
“Ngô Minh là ai?” Một người phục vụ nói.
“Tôi không biết.” Người phục vụ khác đáp.
Đầu bếp chính lại căng thẳng nói: “Các người không phải là công dân vũ trụ, cho nên không biết nhân vật truyền kỳ này! Hơn ba trăm năm trước, trong vực vũ trụ Thợ Săn, một thiên tài vô song tên là Ngô Minh đã trở thành sinh mệnh Bản Nguyên khi chỉ mới hơn 60 tuổi. Khi đó, hắn đã tham gia chinh chiến đỉnh cao suốt một khoảng thời gian, mặc dù tôi không có dịp xem trực tiếp các trận đấu của hắn, nhưng đã có xem video.”
“Sinh mệnh Bản Nguyên sao?”
Những người phục vụ kinh ngạc kêu lên.
“Nghe nói người này đã là sinh mệnh Bản Nguyên cấp 10 từ lâu.” Bếp chính khoóa chí nói.
“Đại nhân Ngô Minh khen ngợi tay nghề của tôi, tôi sắp phất lên rồi!”
Hứa Cảnh Minh vừa rời khỏi hành tinh này, liền đáp xuống một thiên thạch đang bay với tốc độ cao giữa tinh không.
Thiên thạch này rất lạnh lẽo có màu trắng bạc, Hứa Cảnh Minh ngồi trên đó rồi bắt đầu ổn định tâm tình của mình.
Bởi ì vô số suy nghĩ lộn xộn đang quay cuồng ở sâu trong lòng, cho nên Hứa Cảnh Minh rất chú ý tới trạng thái cảm xúc của bản thân, vì nếu như hắn buồn bã hoặc tức giận, thì sẽ dễ mất kiểm soát hơn.
Ngay cả khi đã có rượu Băng Hàn, thì hắn cũng phải tìm cách khống chế bản thân, cố gắng hết sức không lãng phí rượu Băng Hàn.
“Ợ, mỗi khi cơm nước no nê, mình đều cảm thấy vui vẻ.” Hứa Cảnh Minh nằm trên thiên thạch, thiên thạch sau lưng hắn lập tức biến thành hình cái ghế.
“Mình có thể bắt đầu tu luyện thương pháp rồi.” Hứa Cảnh Minh lại bước vào mạng thế giới ảo bằng ý thức tâm linh.
Bạn cần đăng nhập để bình luận