Bá Võ

Chương 998: Luyện sát

Lãnh Sát Na lại cười nói: “Sư huynh, ngươi sẽ không nghi ngờ cái thi thể này có thể bò dậy giết người chứ? Hoặc là Phương sư huynh khởi tử hoàn sinh. . .”
Ngay khi Lãnh Sát Na nói đến đây, Phong Lôi Song Cực – Cổ Kiếm đột nhiên rút kiếm, một kiếm đâm xuyên qua tầng băng, đâm thẳng về phía mi tâm của Phương Bất Viên.
Lãnh Sát Na thấy thế thì giận tím mặt, tức giận quát lên: “Ngươi muốn làm gì?”
Sở Hi Thanh nhìn thấy tình cảnh này, trong mắt lại hiện lên một tia quái dị.
Hắn phát hiện Lãnh Sát Na chẳng những không có ý định rút kiếm ngăn cản, mà trong đáy mắt còn hiện lên một tia chờ mong.
Dường như cái tên này đang ước Phong Lôi Song Cực – Cổ Kiếm phá hoại thi thể của Phương Bất Viên, sau đó gánh chịu lửa giận của đại trưởng lão Phương Chính thay cho hắn.
Nhưng vì sao vị Cổ sư huynh này lại đột nhiên muốn xem quan tài băng, còn muốn ra tay với thi thể?
Có phải hắn đã nhìn thấy gì đó khi ở trong đường hầm không gian không?
Ngay khi Sở Hi Thanh nghĩ đến chỗ này, kiếm của Phong Lôi Song Cực – Cổ Kiếm đã dừng lại ở vị trí cách mi tâm Phương Bất Viên nửa tấc. Sau đó hắn cau mày, thu kiếm vào vỏ.
Ánh mắt Lãnh Sát Na lại hiện lên vẻ tiếc nuối, trên mặt lại giận không nhịn nổi: “Cổ sư huynh, ta sẽ báo cho Phương trưởng lão biết chuyện ngày hôm nay.”
“Tùy ngươi!” Phong Lôi Song Cực – Cổ Kiếm không thèm để ý, lắc lắc đầu một cái, sau đó quay sang giải thích với mọi người: “Nói ra sợ chư vị không tin, khi ở trong đường hầm không gian, ta cũng cảm giác được một bóng người lướt qua bên cạnh ta. Người kia có hình thể vuông vức, rất giống với Phương Bất Viên.”
Lãnh Sát Na lập tức cau mày: “Không thể nào! Quan tài băng vẫn luôn trong tay ta, chưa bao giờ rời khỏi tay.”
Thần sắc Phong Lôi Song Cực – Cổ Kiếm bình tĩnh, nói: “Cũng có thể là ta nhìn nhầm.”
Sở Hi Thanh nghe vậy thì nhíu chặt lông mày.
Hắn sắp bị lời nói của những người này làm cho hồ đồ rồi.
Tình hình bây giờ lại cực kỳ lúng túng.
Kẻ khả nghi nhất vẫn là Lãnh Sát Na, nhưng lại không có chứng cứ trực tiếp.
Nếu như bọn họ giết người hoặc bắt người, vậy thì lại hơi quá đáng.
Nhưng cũng không thể bỏ qua chuyện Sở Mính bị tập kích, mặc kệ hung thủ nhởn nhơ ngoài vòng pháp luật như vậy.
Sở Hi Thanh ngưng thần suy nghĩ một chút, liền mở miệng nói: “Chuyện ngày hôm nay, Lãnh sư huynh khó rửa sạch hiềm nghi. Bắt đầu từ bây giờ, Lãnh sư huynh nhất định phải đi theo bên cạnh ta, do ta đích thân trông giữ! Không được ta cho phép thì không được rời đi!”
Lãnh Sát Na đầu tiên là sững sờ, ánh mắt hiện lên vẻ bất mãn.
Sau đó tâm thần hắn hơi động, lòng thầm nói đây không phải là giống như trước kia sao? Có gì khác đâu!
Dù sao hắn cũng phải đi theo Sở Hi Thanh, hắn cũng không có ý định rời đi.
Mặt Sở Mính lại hiện lên vẻ giận dữ, sắc mặt tái xanh: “Lẽ nào cứ bỏ qua chuyện này như vậy? Ta đã suýt chết đấy!”
“Phương sư huynh đã chết rồi!”
Ý của Sở Hi Thanh là, Phương Bất Viên là con trai đại trưởng lão Tuần Sơn viện Phương Chính mà cũng chết rồi, Sở Mính ngươi tính là cái gì?
Không phải là vẫn sống khỏe re sao?
Hắn nghiêng đầu, lạnh lùng nhìn qua: “Chúng ta không xuất thân từ Giới Luật đường, không có chứng cứ xác thực, vậy không thể tự tiện làm theo ý mình. Sở sư muội, ngươi muốn làm thịt hắn? Hay là trói hắn?”
Mọi người nghe vậy thì cũng cười khổ.
Công nhận là không dễ xử lý chuyện của Lãnh Sát Na.
Bọn họ đều là đồng môn, nhất định phải kiêng kỵ quy củ của tông môn.
Nếu như oan uổng người khác, vậy sẽ ảnh hưởng đến tình cảm sư huynh đệ.
Vương Hi Trúc buông tay cầm kiếm, hơi gật đầu nói: “Như vậy cũng tốt, có Sở sư đệ ngươi trông coi, dù Lãnh sư huynh thật sự là hung thủ, vậy cũng không làm nên trò trống gì.”
Nàng cực kỳ tin tưởng năng lực và nhân phẩm của Sở Hi Thanh.
Sở Mính lại càng tức giận hơn.
Cái gọi ‘trông coi’ của Sở Hi Thanh thì lại có ích gì?
Lúc nãy, Lãnh Sát Na ở ngay dưới mắt của Sở Hi Thanh, mà vẫn suýt nữa giết chết nàng.
Nàng nhìn mọi người chung quanh, cố gắng tìm kiếm sự tán đồng, lại phát hiện tất cả mọi người hoặc là suy tư, hoặc là gật đầu tán thành quan điểm này, thế mà lại không có người phản bác.
Sở Mính cũng vì thế mà tức giận, thất vọng không thôi.
Sau đó, thần sắc của nàng hơi động, lại khẽ mỉm cười: “Như vậy ta cũng đi theo Sở sư huynh là được. Sở sư huynh đao pháp vô địch, vô song vô đối, đi theo Sở sư huynh là an toàn nhất khi ở trong bí cảnh này.”
Sau đó, Sở Mính lại nhìn nhau với Sở Hi Thanh: “Tình cảnh của tiểu muội bây giờ có thể nói là nguy như trứng chồng, Sở sư huynh sẽ không thấy chết không cứu chứ?”
Nàng đoán là âm mưu của Long Hắc Hổ đã thất bại.
Vì vậy, bên trong toàn bộ bí cảnh này bây giờ, không có nơi nào an toàn hơn là ở bên cạnh Sở Hi Thanh.
Bạn cần đăng nhập để bình luận