Bá Võ

Chương 1506: Song đao (4)

“Một đám hề nhảy nhót.”
Cuồng Kiếm – Phong Tam đứng ở đầu thuyền, hừ nhẹ một tiếng: “Thật ra không cần phải bỏ qua bọn họ, chỉ cần chủ thượng nói một câu, Phong mỗ nhất định sẽ chém sạch bọn họ.”
“Không cần thiết!” Vẻ mặt Sở Hi Thanh bình tĩnh: “Ngươi đã nói là một đám hề rồi, không quá quan trọng, không cần dây dưa với bọn họ.”
Đó chỉ là một đám võ tu tứ phẩm dùng để theo dõi hắn mà thôi, thực lực không mạnh.
Dù Cuồng Kiếm – Phong Tam giải quyết bọn họ, thì người ta cũng truyền tin đi rồi, chỉ mất thời gian mà thôi.
Huống hồ Tuần Sơn đường và Ngự đường của Vô Tướng thần tông cũng không ăn chay.
Mà lúc này, trên đỉnh Vô Tướng thần sơn, đại trưởng lão Giới Luật viện Lư Thủ Dương đang chắp tay sau lưng, ngóng nhìn trời mây phía nam.
Dục Nhật thần chu hóa thành một vệt kim quang, biến mất ở chân trời, Lư Thủ Dương thì lại vẫn nhìn về bên đó.
Sắc mặt hắn âm trầm, trong mắt đầy lừa giận: “Ta không ngờ ngươi lại đồng ý để hắn ra ngoài! Chỉ bởi vì Sở Hi Thanh học được Thần ý Đao Tâm?”
“Không chỉ như vậy!”
Lý Trường Sinh nghĩ đến chuyện mà đao linh Huyết Nhai thần đao báo cho mình vào đêm qua.
Tên tiểu tử này lại có thể áp chế Tần Mộc Ca trong thoáng chốc, còn làm loại chuyện kia với Tần Mộc Ca nữa.
Tên này thật sự là gan to bằng trời, khó mà tin nổi.
Tuy nhiên. . .
Nếu như nói lúc trước hắn chỉ nắm chắc bốn năm phần, thì bẩy giờ lại có bảy tám phần.
Lý Trường Sinh vừa thất thần, vừa đi đến bên cạnh Lư Thủ Dương, bình tĩnh tự nhiên nói: “Hi Thanh nói một câu rất hay, chỉ thủ là không thủ được, áp lực của chúng ta sẽ càng ngày càng lớn. Yên tâm, ta đảm bảo Hi Thanh sẽ bình yên vô sự.”
“Ngươi lấy gì để đảm bảo?”
Lư Thủ Dương quay đầu lại, ánh mắt đầy ngờ vực mà nhìn Lý Trường Sinh, giọng nói của hắn còn ngậm lấy vài phần chất vấn: “Còn nữa, ta và Ngạo Quốc chạy lên Băng Châu mấy tháng, tất cả hành động của tông chủ đại nhân ngươi thật sự làm người ta khó hiểu! Các ngươi rốt cuộc là đám làm gì? Bên trong hồ lô của các ngươi đến cùng là chứa thứ gì?”
Mấy tháng này, Băng Châu rung chuyển không yên.
Dạ Lang tộc xuất hiện một tên thiên tài, đang nhanh chóng chỉnh hợp các bộ lạc lại với nhau.
Người này hình như còn được mấy hoàng tộc Cự linh chống đỡ và ủng hổ, Dạ Lang tộc lại có xu hướng nổi lên, đã tập trung gần trăm vạn binh mã ở phía Đông bắc Băng Châu.
Hắn và Ngạo Quốc không thể không chạy đến tọa trấn, trợ giúp biên quân Băng Châu trấn áp cục diện.
Lý Trường Sinh lại không trả lời, thần sắc hắn thản nhiên, nhìn về phương xa: “Ngươi sẽ biết, nhiều nhất là mấy tháng nữa, mọi việc sẽ rõ ràng. Tổ sư phù hộ, Vô Tướng thần tông ta nhất định có thể bình yên vượt qua ma kiếp!”
. . .
Tốc độ của Dục Nhật thần chu cực nhanh, chỉ không đến một khắc đồng hồ, hai người Sở Hi Thanh đã chạy đến quận thành Yến An của U Châu.
Chiếc thần chu này vừa dừng lại trên không trung của quận thành, liền có một cái Càn Khôn phi kiếm bay đến.
Đó là Càn Khôn phi kiếm của Thiết Diện Phán Quan – La Dương, nó đã xoay quanh không trung một lúc lâu.
Thanh kiếm này vừa cảm ứng được hắn, liền trực tiếp phi độn qua.
Sở Hi Thanh cảm ứng một lát, liền mỉm cười nói: “Đi thôi, chúng ta đi gặp một người bạn trước đã.”
Cuồng Kiếm – Phong Tam thì lại lùng lùng nghiêm nghị nhìn tòa thành trì khổng lồ ở bên dưới.
Hắn cảm ứng được vài cỗ thần niệm mạnh mẽ đang càn quét và lục soát bầu trời.
Nhưng Phong Tam lại thấy Sở Hi Thanh kết ấn quyết, mượn Ngoại Pháp thần đồng để sử dụng pháp thuật Già Thiên Ẩn Thần, che giấu khí tức của hai người bọn họ.
Cùng lúc đó, hắn còn dùng Nhai Tí Đao để làm lệch hướng những thần niệm đang càn quét kia.
Nguyên lý này khá giống cách ứng phó với ra đa của máy bay tàng hình.
Phong Tam lại đè kiếm, khí cơ lạnh lẽo: “Hai cái tam phẩm, hai cái Địa Bảng, có lẽ là đến vì chúng ta. Dục Nhật thần chu chạy thẳng về phía nam, bọn họ đã suy đoán được hướng đi của chúng ta.”
“Còn nữa, hình như trong tay bọn họ còn pháp khí thôi diễn bói toán, có thể thôi diễn ra phương vị của chủ thượng, mặc dù không chính xác lắm, nhưng cũng có thể tham khảo. Pháp thuật này của ngươi không che giấu được bao lâu, e rằng khó tránh khỏi một trận chiến.”
Sở Hi Thanh nghe vậy, cũng không để ý: “Cứ đi gặp hai người bạn kia là được, chiến đấu thì cũng không sao cả.”
Trong mắt hắn còn ngậm lấy vài phần chờ mong.
Phong Tam lại nghĩ, quả thực là không có gì ghê gớm, nên cũng mặc kệ Sở Hi Thanh điều khiển Dục Nhật thần chu hạ xuống, đi vào một tòa miếu sơn thần ở ngoài quận thành Yến An.
Tòa miếu sơn thần này ở trong rừng sâu núi thẳm, rách nát không chịu nổi.
Khi Sở Hi Thanh nhảy xuống, liền nghe thấy giọng nói của Thiết Diện Phán Quan – La Dương: “Có phải là ân công Vô Cực Đao Quân!”
“Đúng vậy!”
Sở Hi Thanh vừa nói chuyện vừa khoát tay, chiếc thuyền màu vàng trên không trung liền co rút lại, rồi bay vào trong tay áo của hắn.
Vô Tướng thần tông đã khắc pháp môn Đại Tiểu Như Ý lên trên chiếc thuyền này.
Trước kia Yến Quy Lai và Tố Phong Đao đều không có pháp lực của thuật sư, cũng không phải chủ nhân của chiếc thuyền này.
Sở Hi Thanh thì được tông môn cho phép, có thể luyện hóa chiếc thuyền này.
Cái này giống như công ty giao xe cho sử dụng.
Sở Hi Thanh chỉ cần nộp mười vạn lượng bạc một tháng, thì tất cả quyền sử dụng Dục Nhật thần chu đều thuộc về hắn.
Bạn cần đăng nhập để bình luận