Bá Võ

Chương 863: BIện máu trước đao (2)

Nhật Già La chợt đưa mắt nhìn qua, khóa chặt mấy bộ thi thể ở bên cạnh.
Mấy dặm quanh người bọn họ đã bị quyền cương và kiếm khí của bọn họ tàn phá bừa bãi, hai bộ thi thể kia cũng đã nát vụn, không thể nhìn ra hình dáng.
Nhưng Đại Hắc Thiên – Nhật Già La vừa liếc mắt một cái là đã nhận ra nguyên nhân cái chết của mấy người này.
“Bách Bộ Thần Quyền? Hay là cho một Thần Quyền Phán Quan – Tẩy Bích Thiên!”
Sắc mặt Tông Tam Bình cũng ngưng trọng.
Hắn cũng nhận định đây là Tẩy Bích Thiên ra tay.
Người này cố ý dẫn dụ và giết chết âm Dương Đồ - Ma Thái? Nhưng nếu như hắn là Tẩy Bích Thiên, vì sao vừa rồi không trực tiếp ra tay, cách không ngàn trượng mà một quyền đánh chết Sở Mính ở trong thuyền? Mà lại ngồi xem Thiết Diện Phán Quan – La Dương bị trọng thương?
Nhưng cũng có một khả năng, đó là Tẩy Bích Thiên vừa mới chạy đến. . .
Tông Tam Bình nghĩ đến đây, liền không chút do dự mà quay người bay đi, lấy tốc độ nhanh nhất để trở về thuyền Bình Thiên.
Hắn lo lắng Tẩy Bích Thiên sẽ ra tay với Sở Mính.
Người này tu luyện Bách Bộ Thần Quyền, có thể cách không đả thương người, khi Tẩy Bích Thiên ở ngũ phẩm, cách một trăm bước mà vẫn có thể đánh giết kẻ địch.
Bây giờ người này đã bước vào Địa Bảng, quyền pháp càng cao siêu hơn. Cấm pháp trong thuyền Bình Thiên hoàn toàn vô dụng với hắn.
. . .
Nội tâm Sở Hi Thanh căng thẳng, trái tim luôn treo ở cổ họng, mãi cho đến khi nhìn thấy Sở Vân Vân nhảy vào từ cửa sổ, thì Sở Hi Thanh mới yên tâm trở lại.
“Vân Vân, ngươi không bị phát hiện chứ? Ta vừa cảm ứng được võ tu cao phẩm giao thủ ở bên dưới.”
Dù cách một vạn trượng trên không, trong thuyền Bình Thiên vẫn nghe thấy tiếng nổ vang rung trời kia.
Còn cả sóng khí cuồn cuộn kia, cũng làm cho thuyền Bình Thiên lắc lư trong chốc lát.
Thật ra hành vi ra tay của Sở Vân Vân là rất mạo hiểm.
Dù là cứu viện Thiết Diện Phán Quan – La Dương thì cũng không đáng.
“Bọn họ không phát hiện được!”
Lúc này, Sở Vân Vân cong ngón tay lên, con Linh sát Toan Nghê vẫn thả khói ở trên vai nàng đã bay vào trong cơ thể, sau đó lại tiện tay ném cột cờ Nghịch Thần Kỳ lên đống hành lý kia.
“Nhưng cũng nhờ có máu tươi của ngươi, bằng không thì ta không cứu được La Dương. Thuật che giấu tung tích của ta có thể vào ba mươi vị trí đầu trong thiên hạ, nhưng tiền đề là phải có đủ chân nguyên.”
Lúc trước nàng hút máu Sở Hi Thanh, tuy rằng đã luyện hóa thành tinh huyết, nhưng vẫn chưa kịp dùng đám tinh huyết này để chữa thương.
Chính những tinh huyết này, làm cho nàng có đủ chân nguyên để tiêu xài, cũng có thể kích phát nhiều lực lượng của cột cờ Nghịch Thần Kỳ hơn.
Trước kia, Sở Vân Vân tập trung vào những thuật sát phạt trên chiến trường.
Nhưng dù sao nàng cũng là người kiêm tu mấy trăm môn võ học đỉnh cấp, vạn pháp quy nhất. Dù cho không luyện quá nhiều, nhưng vẫn có thể đưa thuật ẩn nấp của nàng lên đỉnh cấp.
Huống hồ bây giờ nàng còn có Toan Nghê.
Nhưng ngay sau đó, Sở Vân Vân lại trực tiếp ngồi xếp bằng ở trên giường của Sở Hi Thanh, đồng thời kéo màn che xuống: “Ta cần tu dưỡng một ngày, trong lúc này không thể bị quấy rầy, ngươi hộ pháp cho ta.”
Lúc này, quanh người Sở Vân Vân bỗng nhiên xuất hiện từng tia từng tia lửa màu bạc.
Đây là cái giá khi không đủ tu vị mà cưỡng ép sử dụng cột cờ Nghịch Thần Kỳ.
Nghịch Thần chi hỏa, có thể thiêu đốt tất cả mọi thứ có liên quan đến thần linh.
Mà mặc kệ là thiên phú huyết mạch hay thân thể của Sở Vân Vân, đều tiếp cận vô hạn với thần linh.
Nàng không thể hoàn toàn khống chế cột cờ Nghịch Thần Kỳ và Nghịch Thần chi hỏa, nên phải chịu đựng chúng phản phệ.
Sắc mặt Sở Hi Thanh ngưng trọng, trong lòng biết tình huống của Sở Vân Vân nhất định là không lạc quan.
Sau đó, hắn dùng danh nghĩa bế quan để đóng cửa không ra, cũng bảo Bạch Tiểu Chiêu trông cửa, không để cho người khác đi vào.
Mấy ngày gần đây hắn đều làm như vậy, cho nên cũng không có ai nghi ngờ.
Còn về phần Tam Bình cư sĩ, dường như cũng không chú ý đến hắn.
Vì sư huynh này đang bận rộn lục soát toàn thuyền, điều tra toàn bộ hành khách trên chín tầng của thuyền, bài trừ mầm họa.
Hắn còn chuyển Sở Mính đến một gian phòng ở trung ương thuyền.
Còn về phần nữ tử này ở phòng nào tại đó, thì không ai biết được. . .
Sở Hi Thanh lại lo lắng đề phòng, hắn tình cờ phát hiện, người cửa của mình có mười đạo Thần Tiêu Ngự Lôi kiếm khí đang treo lơ lửng, bảo vệ hắn mọi lúc mọi nơi.
Vị Tam Bình cư sĩ này vẫn rất trông nom hắn, nhưng cái phần ‘trông nom’ này lại làm cho hắn hãi hùng khiếp vía.
May mắn là một ngày sau, Sở Vân Vân đã tỉnh lại.
Sau khi nàng tỉnh lại, liền dùng ga giường bọc lấy thân thể của mình, rồi nắm cánh tay của Sở Hi Thanh ở bên ngoài giường, dùng lực cắn một cái, rồi bắt đầu hút máu.
Bạn cần đăng nhập để bình luận