Bá Võ

Chương 1445: Cầu người được người (5)

Lúc này, Phương Bất Viên lại không đành lòng, liền lấy tay che mặt: “Thần Huyết Dương Tủy chỉ có trên Thần thi của Dương Thần – Thái Hạo. Chỉ có cao thủ ‘Gần Thần’ nắm giữ lực lượng chí âm chí hàn, hoặc là Thần Dương Thần Viêm thể thì mới có thể lấy được thứ này.”
Hắn vốn tưởng rằng có thể để Sở Hi Thanh nợ mình một ân tình nhỏ.
Ân tình của đệ nhất thiên hạ tương lai nha, rất đáng giá.
Nhưng hôm nay xem ra, ân tình này là không có rồi.
Người này bình thường rất thông minh, tại sao lần này lại ngu xuẩn như vậy?
Sở Hi Thanh bừng tỉnh.
Sau đó, hắn nhìn thấy ánh mắt tàn nhẫn của Sở Vân Vân, liền nuốt một ngụm nước miếng.
Sở Hi Thanh cảm giác Sở Vân Vân muốn đánh hắn.
Hắn chỉ có thể tự an ủi mình.
Thôi! Mình cũng đang muốn rèn luyện thân thể.
Cái này gọi là cầu người được người.
Phàm là không giết chết được ta, đều sẽ khiến cho ta mạnh mẽ hơn!
Nhưng có sao nói vậy, bạo lực gia đình là không tốt, nên bị phỉ nhổ!
. . .
Ngự Vân Tưởng không chỉ mang nguyên bộ pháp khí và chiến đồ cho Sở Vân Vân, mà còn mang đến thuyền Bình Thiên của Tông Tam Bình nữa.
Chiếc thuyền này thực chất là của tông môn, Tông Tam Bình chỉ thuê để kinh doanh.
Dục Thần thần chu và Phích Lịch Trụ Quang toa có tốc độ rất nhanh, nhưng thuyền Bình Thiên này là một tòa pháp khí cỡ lớn.
Hơn mười người bọn họ đứng trên thuyền, tu vị đều được tăng từ một đến hai phẩm.
Lúc này, dù mạnh như cao thủ Thiên Bảng thì cũng không dám tranh phong với bọn họ.
Dục Nhật thần chu có thể để bọn họ chia ra trốn về U Châu, còn chiếc thuyền này có thể để đám người bọn họ nghênh ngang đi về Vô Tướng thần sơn.
Tuy nhiên, tốc độ của chiếc thuyền này chậm hơn nhiều.
Trong lúc đó, Sở Hi Thanh và Sở Vân Vân đều ở cùng một gian phòng.
Phương Bất Viên vừa hai ở cùng một tầng với bọn họ, chỉ cách một cái hành lang.
Tuy nhiên, hắn mới lên thuyền được một canh giờ, thì toàn thân đã nổi da gà.
Từ khi bắt đầu lên thuyền, Phương Bất Viên vẫn luôn nghe được những tiếng ‘ầm ầm thùng thùng’ ở phía bên kia truyền sang.
Ai cũng không biết bên đó có chuyện gì.
Nhưng ngay cả trận pháp ở trên thuyền cũng không ngăn cách được tiếng nổ vang vọng kia, toàn bộ thân thuyền cũng hơi run rẩy.
Phương Bất Viên còn nghe thấy những tiếng kêu rên thảm thiết của Sở Hi Thanh.
Dường như vị Vô Cực Đao Quân này đang cố gắng nhẫn nại, âm thanh lúc ẩn lúc hiện, đứt quãng, tình cờ còn kêu lên thảm thiết.
Hôm trước Lục Loạn Ly còn đi vào một lần, ngốc ở trong phòng tận một canh giờ.
Sau khi đi ra thì tinh thần sảng khoái.
Phương Bất Viên vô cùng tò mò, liền xui khiến mấy người Tông Tam Bình và Nhậm Tiếu Ngã đi thăm dò.
Tuy rằng Nhậm Tiếu Ngã được gọi là ‘Tam Trì’, nhưng làm người lại nhiệt tình vì lợi ích chung.
Hắn lo lắng cho Sở Hi Thanh, sợ vị tiểu sư đệ này bị đánh chết tươi, cho nên dẫn đầu đám người.
Nhưng bọn họ lại bị Chu Lương Thần ngăn cản.
Vị thiếu chủ Chu Gia này vẫn luôn canh giữ ở cửa, mỉm cười rất lễ phép: “Mời chư vị trở về! Tiểu thư nhà ta đang trợ giúp chủ thượng tu luyện lực lượng Bất Ma, khó tránh khỏi có chút động tĩnh. Chư vị đừng lo, không có việc gì đâu.”
Tay Chu Lương Thần cũng đầy mồ hôi, thật ra hắn không biết bên trong đang phát sinh cái gì.
Nhưng nếu chủ mẫu đã dặn dò như vậy, thì hắn cũng chỉ có thể trả lời như vậy.
“Thì ra là như vậy.”
Kiếm Tàng Phong lẫn ở trong đám người, vẻ mặt bừng tỉnh: “Ta quên mất sư đệ còn có huyết mạch La Hầu.”
Mọi người nghe vậy thì hai mặt nhìn nhau.
Dù đang tu luyện Bất Ma thì cũng không cần dùng phương thức kịch liệt như vậy chứ.
Chỉ nghe âm thanh là có thể đoán ra tình hình của sư đệ khốc liệt như thế nào.
Phương Bất Viên cũng âm thầm lắc đầu.
Con hổ này hung ác biết bao? Quả thực là rất giống mẹ ta.
Không! Còn hung ác hơn cả mẹ ta nữa.
Sở sư đệ đáng thương, cần gì phải chịu khổ như vậy chứ?
Sau đó, hắn lại nghe thấy Kiếm Tàng Phong cảm khái nói: “Tình cảm của Sở tiểu muội với sư đệ thật là khiến người ta hâm mộ.”
Phương Bất Viên cả kinh, nghiêng đầu nhìn về phía Kiếm Tàng Phong: “Kiếm sư huynh, sao lại nói vậy?”
Lẽ nào còn có người hâm mộ Sở sư đệ sao?
Đây là tiếng người sao?
Kiếm Tàng Phong thì lại thấy buồn cười, quay đầu nhìn nhau với Phương Bất Viên: “Nếu nàng không yêu thích sư đệ, thì cần gì phải thế?”
Đây chính là thần thoại võ lâm, là Bá Võ Vương Tần Mộc Ca đấy!
Một cái Gần Thần!
“A. . .” Phương Bất Viên ngẩn người, sau đó dùng tay vuốt cằm: “Ngươi nói như vậy, đúng là có chút đạo lý lệch.”
Nói đến thì mấy năm trước, không biết bao nhiêu người trên giang hồ đều có tâm tư với vị kia.
Có mấy người còn hận không thể trở thành đôi giày của nàng, ngày ngày được nàng giẫm đạp.
Huống hồ Trang Tử không phải là cá, sao biết niềm vui của cá?
Nói không chừng Sở sư đệ còn đang thích thú đây.
Bạn cần đăng nhập để bình luận