Bá Võ

Chương 2060 - Ngươi là của ta (2)

Sở Hi Thanh nghe vậy thì sửng sốt.
“Ký thác nguyên thần thứ hai vào thiên quy?”
Còn có thể làm như vậy?
Chuyện này quả thực là khiến hắn mở mang tầm mắt.
Từ đó có thể thấy Vấn Tố Y cực kỳ tự tin, nàng tự tin không có người nào có thể vượt qua nàng trên Hàn Phong chi pháp.
“Cho nên nguyên thần thức hai của nàng vẫn thức tỉnh, không đúng! Chắc hẳn là nguyên thần của bản thể vẫn tỉnh táo, nhưng lại hòa vào thiên quy, để nguyên thần thứ hai khống chế thân thể.”
Sở Vân Vân nói đến đây, đôi tay ngọc lại nổi gân xanh: “Khi ngươi song tu với nàng, chắc hẳn nàng đã khắc thiên quy Hàn Phong vào trong ‘Thái âm thần nguyên’ của ngươi?”
“A…!” Sở Hi Thanh không khỏi hơi chần chờ.
Hắn cảm giác đây là một vấn đề mất mạng, phải cẩn thận và suy nghĩ kỹ hơn.
May mắn là Sở Vân Vân không chờ hắn trả lời, lạnh lùng nói: “Ngươi cần dùng lực lượng này cho tốt, hiện giờ Vấn Tố Y chính là ‘Thánh giả’ của con đường Hàn Phong chi đạo này. Tương lai, chỉ cần nàng gia tăng lực lượng và vị cách của hàn Phong chi đạo này lên, thì nàng sẽ trở thành ‘Sáng Đạo Giả’. Chỉ cần nguyên thần của Vấn Tố Y vẫn còn, môn pháp môn này sẽ bao dung ngươi, ưu ái ngươi, coi ngươi ngang ngửa với ‘Chân Linh’ của con đường này.”
Con ngươi của Sở Hi Thanh không khỏi sáng lên.
Một khi trở thành Chân Linh của một đầu thiên quy, như vậy lực lượng thiên quy có thể tăng ít nhất là năm đến sáu tầng.
Hắn lập tức phát hiện Sở Vân Vân đã bay lên, đi ra ngoài cung điện.
Sở Hi Thanh hơi khó hiểu: ‘Ngươi muốn đi đâu?”
Sở Vân Vân rời đi cũng không có gì lạ.
Có lẽ vị này ở lại tẩm cung của Vấn Tố Y thêm một giây thì cũng cảm thấy khó chịu.
Nhưng mà Sở Vân Vân một thân đằng đằng sát khí, khí cơ ác liệt như bảo kiếm mới ra khỏi vỏ.
“Ta đi tìm Độc Cô Thủ!”
Sở Vân Vân đã đi ra ngoài cung điện, giọng nói nhẹ nhàng truyền vào: “Sau khi Cực Đông Băng Thành giải tán, ta và hắn khó tránh khỏi một trận chiến.”
Sở Hi Thanh lập tức hiểu ra.
Hắn khẽ mỉm cười, nghĩ thầm nữ nhân này quả nhiên là nhân hậu.
Cực Đông Băng Thành tan vỡ, chỉ còn lại Thiết Kỳ Bang và năm châu ở bắc vực chống đỡ đại cục.
Bọn họ đã dựng cờ phản, như vậy Sở Vân Vân chắc chắn phải chiến với Độc Cô Thủ một trận.
Sở Hi Thanh muốn đưa Vấn Tố Y đến ‘Lê Tham địa quật’ ở ‘Vận tận băng nguyên’, thì cũng nhất định phải loại bỏ vị này.
Nhưng mà Sở Vân Vân đi tìm Độc Cô Thủ vào lúc này, chính là vì yểm trợ cho con dân Cực Đông Băng Thành, và ngàn vạn tướng sĩ trên chiến trường của Băng Thành rút lui.
Đặc biệt chính là đám tướng sĩ trên tiền tuyến kia!
Bọn họ đang ác chiến với triều đình, một khi tùy tiện lui lại, nhất định sẽ thảm bại, sẽ bị kẻ địch truy sát đến gần như không còn.
Khi hắn đang suy nghĩ, Sở Hi Thanh chợt phát hiện Sở Vân Vân lại bay trở về trước mặt hắn.
Ánh mắt Sở Vân Vân âm u: “Ta nhớ là ngươi có nói chỉ cần ta nguôi giận, thì bảo ngươi làm gì cũng được?”
Sở Hi Thanh không khỏi nuốt một ngụm nước miếng, gian nan gật đầu.
Hắn đoán Sở Vân Vân là muốn đánh hắn.
Nhưng mà nam nhân đã nói, liền không thể nuốt lời.
Sở Vân Vân lập tức thản nhiên móc một túi nước qua: “Cầm lấy súc miệng!”
Sở Hi Thanh mơ mơ hồ hồ, nhưng vẫn nghe lời, lấy nước bên trong súc miệng.
Đây lại là ‘Thái Ất Thanh Huyền Thủy’, là một loại tài liệu luyện đan tương đối quý giá, còn có thể dùng để thay tẩy vết thương, hóa giải độc tố…
Sở Hi Thanh sóc miệng vài lần, sau đó mờ mịt nhìn Sở Vân Vân.
Lúc này, Sở Vân Vân lại đưa mũi ngọc tiến đến gần môi Sở Hi Thanh, rồi ngửi ngửi một cái.
Nàng lập tức nhíu mày liễu: “Còn mùi của nữ nhân kia, lại súc cho ta!”
Sở Hi Thanh bất đắc dĩ, không thể làm gì hơn là lại súc miệng vài lần.
Hắn nghĩ thầm, nếu người khác biết bọn họ dùng Thái Ất Thanh Huyền Thủy để súc miệng thì không biết sẽ nghĩ thế nào, đây thật sự là không coi tiền là tiền mà.
Sau khi súc miệng thêm bảy lần, Sở Vân Vân bỗng nhiên nhấc hắn đến trước người.
Sở Hi Thanh còn chưa kịp phản ứng, đôi môi anh đào của Sở Vân Vân đã in lên môi Sở Hi Thanh.
Sở Hi Thanh đầu tiên là ngây người, sau đó mi mắt hiện ra một vệt ý cười.
Sở Vân Vân khí thế hùng hổ, cái lưỡi thơm tho kia thế mà lại chủ động tiến công.
Nàng rất muốn khí thể bá đạo, thô bạo để bao phủ tất cả, nhưng hết lần này đến lần khác, quá trình tấn công của nàng lại quá trúc trắc, e sợ, chần chờ, ngượng ngùng…
Sở Hi Thanh âm thầm vui mừng, hắn vừa mừng rỡ vừa giả bộ tan tác, dụ địch xâm nhập.
Nhưng mà không quá năm cái hô hấp, ngay khi Sở Vân Vân đang tan tác bên trong lòng địch, thì cổ họng của nàng không kiềm được mà phát ra một tiếng thở dốc, toàn bộ thân thể mềm mại cũng như nhũn ra.
Sở Vân Vân thấy Sở Hi Thanh lại được voi đòi tiên, một đôi ma thủ muốn đổi khách thành chủ, đang giải trừ áo giáp trên người nàng, thì nàng lập tức đẩy Sở Hi Thanh ra.
Lúc này, nàng rất muốn lấy khí thế của Trấn Bắc đại tướng quân ra, nhưng hai gò má lại đỏ bừng, ngực phập phồng, thở dốc không ngớt.
Sở Vân Vân chỉ có thể dùng ống tay áo lau miệng, đồng thời trợn mắt lên, giận dữ nhìn Sở Hi Thanh: “Ngươi là của ta, có nghe thấy không?”
Sở Hi Thanh vội vàng gật đầu như gà con mổ thóc.
Hắn còn đang dư vị nụ hôn vừa rồi.
Sở Vân Vân nhìn thấy thần thái ngu ngơ của hắn.
Đôi mắt màu xanh lam của nàng lập tức lóe lên, bỗng nhiên đánh một quyền qua bên tai của Sở Hi Thanh.
Sở Hi Thanh không khỏi trợn tròn mắt lên, sau đó liền nghe thấy một tiếng ‘rầm’ ở sau lưng.
Vách tường băng ở sau lưng hắn sụp đổ ầm ầm, mặt băng dài 2500 dặm dưới chân hắn đã bị chia ra làm hai.
Ngoài 3000 dặm trên con đường thẳng tắp này, sóng biển bỗng nhiên dâng trào, thế mà lại vọt lên hơn 200 trượng.
Sở Vân Vân lạnh lùng nhìn hắn: “Sau này không được ta cho phép, ngươi còn dám có nữ nhân khác, thì đừng trách ta không báo trước.”
Sở Hi Thanh quay đầu nhìn lại, không khỏi nuốt một ngụm nước bọt.
Hay cho một chiêu Vạn Thần Kiếp!
Có thể thấy võ lực của Sở Vân Vân đã đạt đến cảnh giới Gần Thần.
Nếu như mình bị một quyền này đánh trúng, vậy nhất định sẽ chết!
Bạn cần đăng nhập để bình luận