Bá Võ

Chương 1949: Thời gian không chờ người (4)

“Đây quả thực là một niềm vui bất ngờ…”
Sở Vân Vân không khỏi cảm thấy phấn chấn.
Hoàng Thiên Lý triệu tập đều là nhân mã tinh tuệ của các tộc, hầu như tất cả chiến sĩ đều có tu vị bát phẩm trở lên.
Dực Nhân tộc vốn là kẻ vướng tay vướng chân nhất trong đám bách tộc Nghiêm Châu.
Đặc tính của chủng tộc bọn họ rất thích hợp với du kích.
Nhưng mà 32 vạn Dực Nhân tộc chết ở đây, cộng thêm mấy cường giả nhất phẩm của Dực Nhân tộc chết ở dưới tay mấy người Yến Quy Lai, bộ tộc này đã bị thương nặng.
Chiến sự tiếp theo sẽ thoải mái và ung dung hơn rất nhiều.
Sở Vân Vân cũng có thể thong dong sắp xếp binh lực.
Nhưng khi Sở Vân Vân đang định nói gì đó, trong mắt nàng lại toát ra một vệt lạnh lùng, rồi không nói nữa.
Cách đó không xa, Hạ Long Tương và tham tướng Tần Chiêu Muội của hắn đang giục ngựa chạy đến.
Sau lưng bọn họ là một đại đội kỵ sĩ.
Những kỵ sĩ này đều mặc khôi giáp, khí cơ sắc bén, thần sắc tràn đầy sát khí.
Tay bọn họ đè binh khí bên hông, vẻ mặt cảnh giác nhìn đám người ở giữa đại đội kỵ binh.
Đó là một đám tội tù bị xích sắt trói chặt.
Bọn họ có khoảng hơn 120 người, một phần trong đó mặc chiến giáp của ‘Huyền Vũ quân’, nhưng lại bị tước binh khí, cũng không đội mũ giáp, đầu tóc rối bời, dáng vẻ chật vật, sắc mặt trắng bệch như tờ giấy.
Đám người này bị xích sắt trói quanh người, phía trên còn có mấy chục cây Trấn Nguyên Đinh.
Kỵ binh của ‘Huyền Vũ quân’ ở hai bên vẫn duy trì cảnh giác.
Bọn họ không hề che giấu vẻ chán ghét và sát ý ở trong mắt.
Chỉ cần phát hiện đám tù binh này có dị thường nào, liền sẽ rút đao chém chết ngay.
Đám người này chính là phản đồ của nhân tộc, chính là tạp chủng cấu kết với Cự linh!
Bảy canh giờ trước, nếu như không có Vô Cực Đao Quân ra tay, ‘Huyền Vũ quân’ bọn họ sẽ có ít nhất là 10 vạn người chôn thây sa trường vì đám người phản bội này.
Để người ta khó chịu nhất là, đại đa số người đều xuất thân từ Thiết Sơn Tần thị! Là tộc nhân của tổng soái đại nhân!
Tổng soái đại nhân đã đủ tốt với bọn họ rồi.
Trước kia, tổng soái đại nhân bị tộc nhân ám hại,. gần như đã bỏ mình.
Sau khi nàng trở về, vẫn tha thứ cho những tộc nhân này, cho bọn họ một cơ hội làm người.
Không chỉ không giết hại bọn họ, mà còn cho bọn họ vào quân, cho bọn họ cơ hội kiến công lập nghiệp.
Nhưng đám người này lại không biết cảm ơn, trái lại còn cấu kết với Cự linh, lại bán đứng tổng soái lần nữa, bán đứng ‘Huyền Vũ quân’!
Hạ Long Tương và Tần Chiêu Muội quất ngựa đến trước mặt Sở Vân Vân, cúi người hành lễ với Sở Vân Vân.
“Tổng soái đại nhân!” Vẻ mặt Hạ Long Tương nghiêm túc, ngước nhìn Sở Vân Vân: “Đã điều tra rõ ràng, quan tướng Bách hộ trở lên có tổng cộng 172 người cấu kết với Cự linh. Trong đó có bảy người bỏ chạy, 42 người bị chém chết, 123 người còn lại đều ở đây!”
Sở Vân Vân nhìn đám tù binh kia một chút.
Sắc mặt của đám người này trắng bệch, tất cả đều cúi đầu, không dám nhìn nhau với Sở Vân Vân.
Hầu như tất cả mọi người đều ngậm lấy hối hận.
Bọn họ không chỉ làm hỏng việc, mà còn lựa chọn sai lầm.
Cục diện ngày hôm nay, là tất cả mọi người không nghĩ đến.
Sở Vân Vân thản nhiên thu hồi tầm mắt: “Có người khai báo chưa? Là người phương nào sai khiến? Gần 200 người cùng nhau phản loạn, không thể không có người sai khiến tổ chức.”
Hạ Long Tương ôm quyền, nhưng không nói gì.
Tần Chiêu Muội ở bên cạnh hắn lại hơi run lên, móc một xấp khẩu cung ở trong ngực ra.
Trên mặt hắn cũng âm trầm như nước: “Tổng soái đại nhân, đã có 47 người nhận tội. Ta đã đối chiếu khẩu cung của bọn họ. Mấy chục ngày gần đây, sáu tộc lão của Thiết Sơn Tần thị là Tần Dụng, Tần Các, Tần Độ, Tần Thăng, Tần Thiên Hải, Tần Tư Viễn đã âm thầm móc nối và liên hệ với con cháu Thiết Sơn Tần thị và các tướng sĩ khác.”
“Trước cuộc chiến núi Ô Kim không lâu, bọn họ nhận được tin tức từ mấy người Tần Dụng. Tần Dụng bảo bọn họ khởi sự, còn dùng danh nghĩa của triều đình để ban cho bọn họ các chức vị quan trọng trong quân.”
Nội tâm của hắn cực kỳ thấp thỏm.
Hắn không biết Sở Vân Vân sẽ xử lý đám người này thế nào.
Cũng không biết đám con cháu Tần gia như hắn sẽ nên phải làm gì nữa?
Tổng soái đại nhân có giận lây sang bọn họ không?
Trong lòng Tần Chiêu Muội tràn đầy tức giận.
Hắn hận đám tộc lão Tần gia kia, hận đám tộc nhân bán đứng nhân tộc, cấu kết với đế quân ngu xuẩn và triều đình Đại Ninh.
Tần Chiêu Muội lại lấy ra một xấp giấy.
“Đây là công văn thăng chức trên người bọn họ, là ‘cáo thân’ do Binh bộ mà Tần Thắng liên danh ký tên.”
Gọi là là ‘Cáo thân’, chính là công văn bổ nhiệm chức quân.
Tần Chiêu Muội nghĩ thầm, tại sao đám tộc nhân này lại ngu xuẩn như vậy?
Đây chỉ là một tờ giấy mà thôi.
Triều đình có nhận những công văn này không, có dung tha cho đám phản đồ của nhân tộc hay không, thì vẫn còn chưa biết kìa.
Thậm chí bọn họ có thể sống khỏi lưỡi đao của Cự linh hay không, rời khỏi núi Ô Kim này hay không, đó cũng là vấn đề.
Bạn cần đăng nhập để bình luận