Bá Võ

Chương 1600: Vương lăng (2)

Nhưng mà một cái chớp mắt tiếp theo, Hoàng Tang Tử liền nhìn thấy một người bịt mặt trong đám người kia bỗng nhiên chém một đao về phía mình.
Lực lượng hàn băng kia đóng băng tất cả, cách mấy chục trượng mà cũng có thể làm cho toàn thân hắn bị bao trùm bởi một lớp băng mỏng.
Nhiệt độ chung quanh cũng giảm mạnh, làm cho những cấm quân ở gần đó bị đóng băng thành tượng băng.
Nhưng mà làm cho Hoàng Tang Tử sợ hãi chính là, ngoài đao khí hàn băng kia, lại còn có một ngọn lửa màu trắng đang thiêu đốt.
“Ngọa Tuyết Thần Đao? Thần Thương phá pháp!”
Ngọa Tuyết Thần Đao là một môn đao pháp lưu truyền rộng rãi trên giang hồ, do một vị tán tu nhị phẩm của ba vạn năm trước sáng tạo.
Người này là nhân sĩ bắc địa, quanh năm tác chiến với Cự linh, hắn cảm thấy rất nhiều võ tu trên giang hồ có thiên phú không tầm thường, nhưng khổ nỗi là không có công pháp và võ đạo thích hợp, khiến cho sức chiến đấu rất yếu ớt. Thế là khi về già, vị này đã thu nhận rất nhiều đệ tử, rồi trắng trợn truyền bá Ngọa Tuyết Thần Đao của bản thân mình ra ngoài.
Ba vạn năm qua, đâu chỉ có ngàn vạn người học được Ngọa Tuyết Thần Đao? Trong đó không thiếu hạng người thiên tư cao tuyệt, đã thay đổi và hoàn thiện môn đao pháp này.
Bây giờ có một ít lưu phái đã đưa môn đao pháp này lên nhất phẩm, nhắm thẳng đại đạo!
Hoàng Tang Tử đánh giá người trước mắt chỉ có tu vị tứ phẩm thượng.
Nhưng Ngọa Tuyết Thần Đao của đối phương lại cao đến tầng mười lăm!
Càng đáng sợ hơn là Hàn băng đao ý của đối phương, rõ ràng là đã đến tầng 23!
Đao ý của đối phương điều động thiên quy cực kỳ mạnh mẽ, hầu như đã đạt đến hoàn cảnh đánh vỡ giới hạn người và thần!
Hoàng Tang Tử dốc toàn lực cũng không thể chống đỡ, không chỉ cảm thấy toàn thân lạnh lẽo, mà khí huyết cũng bị hàn lực đóng băng.
Ngọn lửa màu trắng kia cũng cắt đứt và nhiễu loạn pháp thuật của hắn.
Đây rốt cuộc là cao nhân phương nào?
Hoàng Tang Tử suy nghĩ rất nhanh, trong khoảnh khắc đã nghĩ đến tất cả nhân vật dùng Ngọa Tuyết Thần Đao có tiếng trên giang hồ, nhưng vẫn không thể nhận ra đối phương.
Hắn lại không chậm trễ, trực tiếp vận dụng Tiềm Uyên Độn Địa!
Mượn lực lượng phù trận đã bố trí từ trước, Hoàng Tang Tử nỗ lực chống đỡ lại lực lượng Thần Thường kia.
Nhưng khi Hoàng Tang Tử sắp lẻn vào tầng đất, vô số lực lượng tinh thần (sao) đã chiếu rọ vào hắn, hình thành từng cái từng cái xiềng xích.
Đây là thuật pháp tinh thần nhất phẩm, Tinh La Thần Liên!
Bóng người Hoàng Tang Tử lập tức bị đình trệ, bị xiềng xích kia khóa chặt ở giữa không trung.
Sau đó, một quyền cực kỳ kinh khủng bỗng nhiên đánh nát thân thể hắn.
Đó chính là Thần Quyền Phán Quan – Tẩy Bích Thiên!
Người này rõ ràng là súc thế đã lâu, một quyền đã đánh nát lục phủ ngũ tạng của hắn!
Cùng lúc đó, tất cả mọi thứ quanh Hoàng Tang Tử đều bị đóng băng, ngay cả linh hồn của hắn cũng đang bị đóng băng lại.
Trong mắt của hắn không khỏi sinh ra ý tuyệt vọng.
Hoàng Tang Tử đã biết thuật sư kia là ai.
Đó rõ ràng là Tinh Thần Đại Pháp Sư – La Hán Tông!
Những đồng bọn còn lại cũng có sức chiến đấu giữa Địa Bảng.
Hoàng Tang Tử rất quen thuộc với Thần Quyền Phán Quan – Tẩy Bích Thiên.
Vì vậy, hắn để ý đến vị võ tu tứ phẩm lại nắm giữ hàn băng võ ý tầng 23 kia, người này rốt cuộc là ai?
Hoàng Tang Tử nghĩ, đây đến cùng là thiên kiêu cái thế của phe thế lực nào?
Dù thiên phú mạnh như Vô Cực Đao Quân – Sở Hi Thanh kia, e rằng cũng kém xa người này ở trên phương diện võ ý.
Khi Hoàng Tang Tử nghĩ đến đây, toàn bộ thân thể đã bị đóng băng lại.
Sau đó, hắn nhìn thấy một đoàn ánh sáng màu đỏ ngòm xung kích đến trước người.
Đó là một người mặc chiến giáp màu đỏ ngòm, tay cầm một thanh trọng kiếm.
Một kiếm của đối phương đã đánh nát cơ thể hắn, hóa thành vô số vụn băng.
Nguyên thần Hoàng Tang Tử vẫn còn, nhưng lại nằm trong trạng thái đóng băng, không chỉ không thể nhúc nhích, mà ý nghĩ cũng cực kỳ chậm chạp.
Lúc này, hắn lại nhìn thấy La Hán Tông giơ tay lên hút một cái, nguyên thần của hắn liền bị hút vào trong một cái hồ hồ màu băng lam.
Hoàng Tang Tử lập tức mất ý thức.
“Nguyên thần của người này coi như hoàn chỉnh, tương lai có cơ hội thì có thể luyện chế thành một Ma ngẫu.”
La Hán Tông vừa nói vừa dán một tấm phù lục lên hồ lô màu băng lam.
Sua đó, hắn nhìn Sở Hi Thanh với ánh mắt vô cùng kính phục: “Thiên tư của Đao Quân quả nhiên là hơn cả Bá Võ Vương ngày xưa! La mỗ bội phục!”
Ai có thể nghĩ đến, Sở Hi Thanh chỉ tùy tiện lật qua đám kinh thư, đọc một quyển Ngọa Tuyết Thần Đao trong chốc lát, liền đẩy môn đao pháp này lên đến tầng 15! Thậm chí còn nắm giữ một thức cực chiêu hệ Băng.
Mấu chốt là Hàn băng võ ý của Sở Hi Thanh lại cũng mạnh mẽ như thế! Mạnh mẽ đến mức có thể hòa vào thiên quy!
Tần Mộc Ca từ nhỏ đã được gọi là ‘Kho vũ khí’, có người nói mặc kệ là loại võ đạo gì, nàng chỉ xem qua một lần là có thể học được, ba ngày năm ngày là có thể tu luyện đến cảnh giới tương đối cao.
Ngộ tính của vị Bá Võ Vương này quả thực rất đáng sợ, nhưng so với vị Đao Quân chỉ dùng một canh giờ đã tu luyện Ngọa Tuyết Thần Đao đến tầng mười lăm, thì quả thực không tính là gì.
Bạn cần đăng nhập để bình luận