Bá Võ

Chương 2483 - Nghi hoặc

Nghĩ Hóa Thần âm, từ chú thích thì cần 200 viên Ước Nguyện Thạch.
Nhưng thực ra giá dưới logo chỉ còn có 70 viên.
Đây là vì Hỗn Độn, Như Ý và Nghĩ Thiên chi pháp của Sở Hi Thanh đã có tiến bộ.
Đương nhiên, dù là 200 viên thì cũng không có vấn đề.
Sở Hi Thanh bây giờ có tận hơn bốn vạn viên Ước Nguyện Thạch, đã không để ý chút tiền này.
Để cho hắn rơi vào trầm tư là, cái Nghĩ Hóa Thần âm này là xuất phát từ ý chí của ai? Sở Phượng Ca? Là khí linh của thần khí bản mệnh? Là Đông Hoàng?
Hay là Trí Tẩu? Thậm chí là ‘Khi Thiên Vạn Trá chi chủ’ Thần Bàn Nhược?
Đối với Sở Phượng Ca và Trí Tẩu, Sở Hi Thanh có rất nhiều nghi hoặc.
Sở Phượng Ca thật sự có thể lấy sức một người để hoàn thành thuật Điên Đảo âm Dương sao?
Tu vị của Sở Hi Thanh càng cao, thì lại càng cảm thấy thần kỳ.
Sở Phượng Ca quả thực là thiên phú cao tuyệt, là người duy nhất có thiên tư có thể sánh vai với Bá Võ Vương.
Hắn còn có Thiết Quan Tán Nhân – Mộc Lưu Phàm giới đỡ, có tài sản của toàn bộ Sở gia chống đỡ.
Nhưng mà đối thủ của bọn họ lại là Chập Long có trình độ pháp thuật cực cao!
Trước khi chết, Sở Phượng Ca đã để lại hậu chiêu gì?
Hắn muốn đánh cờ với chúng thần, vậy quân cờ cuối cùng của hắn ở nơi nào?
Sở Phượng Ca để lại di thư tàn khuyết không đầy đủ, có rất nhiều chữ bị thần lực ăn mòn, khó có thể nhận biết.
Sở Hi Thanh vốn cho rằng ‘quân cờ’ này của Sở Phượng Ca chính là thần khí bản mệnh trong người mình.
Nhưng bắt đầu từ một năm trước, Sở Hi Thanh đã sinh lòng nghi ngờ với phán đoán này.
Hắn vốn cho rằng có thể biết rõ ràng từ chỗ của Trí Tẩu.
Sở Phượng Ca sử dụng Điên Đảo âm Dương, Trí Tẩu nhất định là có tham dự.
Vị người có thể biết vài chuyện này, lại chết trong tay Thần Bàn Nhược từ bốn ngày trước.
Vị này tử vong, cũng làm cho rất nhiều vấn đề không có lời giải.
Sở Hi Thanh đã hỏi Lục Loạn Ly, ngoại trừ Đại La Thần Giám thì Trí Tẩu không để lại thứ gì khác, cũng không nói cái gì.
Sở Hi Thanh nghĩ thầm, hắn đến cùng là không biết? Hay là không muốn nói? Hoặc là sợ nói ra thì sẽ bị người khác bóp méo?
Hắn vẫn không quên, Xiển môn bây giờ vẫn nằm trong tay Thần Bàn Nhược kìa.
Thần Bàn Nhược tựa như đang vô tình hay cố ý mà thúc đẩy chuyện âm dương một thể của Kiến Nguyên đế, hắn lại có mục đích gì?
Sở Hi Thanh trầm ngâm một lúc lâu, mãi đến khi Lê Tham nhìn qua với vẻ nghi ngờ, thì mới cười khẽ một tiếng: “Thần Tôn chớ lo lắng, việc này ta đã có tính toán, sau khi trở về phàm giới sẽ ra tay, nhanh chóng giải phong ấn cho Đế Oa nương nương.”
Thần sắc hắn rất chân thành: “Đây cũng là một trong những điều kiện ta đáp ứng Thạch Thần.”
Lê Tham nghe vậy thì thoải mái.
Hắn biết Sở Hi Thanh có giao dịch với Thạch Thần, nhưng lại không biết nội dung giao dịch cụ thể.
“Cũng không vội.”
Lê Tham lắc đầu, ngưng tiếng nhắc nhở: “Càng nhanh càng dễ mắc sai lầm, đối thủ của chúng ta chẳng những là Tổ thần, mà còn có những kẻ như Thần Bàn Nhược và Lôi Thần, việc này vẫn phải cẩn thận nhiều hơn, không thể bất cẩn.”
Sau đó mấy người lại thương lượng việc khác.
Mấy người Thần Kim Đỉnh thì đã rời đi.
Đám người Sở Hi Thanh không thể không gặp mặt nói chuyện.
Lực lượng của những Tổ thần kia và Thần Bàn Nhược thật sự quá mạnh.
Tuy bọn họ sở hữu rất nhiều phương pháp truyền tin từ xa, nhưng lại không thể dựa dẫm.
Những thủ đoạn này dùng ở lúc bình thường thì không sao, nhưng vào lúc mấu chốt thì không quá an toàn.
Một số tin tức mấu chốt, nhất định phải gặp mặt nói chuyện.
Thảo luận tầm nửa ngày, hai người Sở Hi Thanh và Lục Loạn Ly bước vào khe nứt không gian, trở về phàm giới.
Khe nứt này do Lê Tham mở ra, Vấn Tố Y xuất kiếm phòng hộ, Tư Hoàng Tuyền trấn áp, đảm bảo sẽ không có bất kỳ chuyện ngoài ý muốn nào.
Ánh mắt của Tư Hoàng Tuyền lại có chút mệt mỏi.
Thật ra nàng có chút chờ mong với cuộc gặp mặt ngày hôm nay, nhưng từ đầu đến cuối Sở Hi Thanh chỉ nói việc công.
Tư Hoàng Tuyền cũng biết tâm trạng của mình là rất không đúng.
Nàng biết Sở Hi Thanh coi nàng là bạn tốt, nhiều lắm cũng là huynh đệ sinh tử chi giao thôi, không có tâm tư gì khác.
Có tâm tư chính là Tư Hoàng Tuyền nàng.
Tư Hoàng Tuyền không thể nào quên được dáng vẻ một thân một mình đối kháng với mấy vị thần linh của Sở Hi Thanh khi nàng yếu đuối nhất, cũng không thể quên được phong thái ngăn cơn sóng dữ, xoay tay thành mây của Sở Hi Thanh.
Nàng biết Sở Hi Thanh sở dĩ liều mình tiến vào vực ngoại với nàng, cũng không phải là vì một mình nàng.
Là tình cảm của hai người, là tồn vong của nhân tộc, là khí vận của Đại Luật… các loại nhân tố đan xen mới tạo thành kết quả đó.
Nhưng tình cảnh lúc đó vẫn khắc sâu vào trong linh hồn của nàng.
Mắt thấy Sở Hi Thanh bước vào khe nứt, biến mất không thấy, Tư Hoàng Tuyền không khỏi sờ lên mặt nạ của mình.
Nàng thật ra đã muốn thu hồi mặt nạ, muốn cho Sở Hi Thanh nhìn.
Tiếc là nửa ngày tới nay, nàng không có bất kỳ cơ hội nào.
Nếu biết như vậy, lần này đã không đeo mặt nạ…
Khi Sở Hi Thanh rời đi, thiếu nữ ba mắt Thần Tịnh Không quay đầu nhìn đồng bạn Thần Kim Đỉnh của mình, lời nói hàm chứa nghi hoặc: “Ngươi thật sự chuẩn bị thắt cổ chết trên cái cây này? Mấy ngày nay ngươi cũng thấy rồi đây, cái tên kia ở cùng với Vấn Tố Y, ngay cả đi ra cũng không ra.”
Nàng biết Thần Kim Đỉnh không tin những vị thần linh Vĩnh Hằng kia.
Sở Hi Thanh là cơ hội mà bọn họ chờ đợi từ lâu.
Thần Tịnh Không cũng rất hài lòng với ban thưởng của Sở Hi Thanh.
Vấn đề là, vị Nhân hoàng bệ hạ này nhìn qua có vẻ không đáng tin lắm.
Đại chiến vừa kết thúc, liền đi ăn chơi nhảy múa, vui đến quên cả trời đất.
Thần Tịnh Không biết rất nhiều điển cố của các đời hoàng triều nhân tộc Thần Châu.
Chuyện này nhìn thế nào cũng giống với một cái hôn quân…
Bạn cần đăng nhập để bình luận