Bá Võ

Chương 2203 - Quá muộn (2)

Kiến Nguyên đế chắp tay sau lưng, vẻ mặt tự phụ: “Một cái là Tương Vương, vị hoàng thúc kia của ta có vẻ như ngoan ngoãn ở đất phong, nhưng thật ra là có ý phản, mưu đồ gây rối. Bây giờ tuy hắn hưởng ứng lệnh khởi binh của triều đình, nhưng lại chỉ dừng binh ở thượng du chứ không đánh. Thật ra cũng là ủng binh tự trọng, muốn cắt cứ hai châu Hán và Tương.”
“Nhưng lần này ta đã cho hắn thêm ba quận làm đất phong, cũng cho hắn danh nghĩa ‘Sử Trì Tiết, đô đốc quân sự các châu Phì, Đông, Ngô, Tương, Ninh, Hoài, Hán’. Phủ Tương Vương âm thầm liên lạc với không ít cao thủ, thực lực không kém hơn mấy đại thần tông kia là bao, ngày xưa trẫm còn phải kiêng kỵ ba phần, lần này cũng có thể cho Sở Hi Thanh một niềm vui bất ngờ.”
“Một cái là Lương Châu, trẫm đã tiết lộ hành tung của Sở Hi Thanh, Lương Châu là nơi hắn nhất định sẽ đến. Song lần này đối thủ của Sở Hi Thanh không chỉ là Đại La Nghĩ tộc.”
“Đại La Nghĩ tộc có vô số cường giả, hơn nữa chỉ cần tu luyện đến Siêu Phẩm thì có thể bất tử bất diệt. Chúng có sẽ suy yếu, sẽ chết già, nhưng không thể chết dưới binh qua. Vì vậy nên mạnh như Thánh hoàng đời thứ ba và Huyết Nhai Đao Quân cũng chỉ có thể phong ấn, mà không thể diệt trừ.”
“Đao đạo và tu vị của Sở Hi Thanh còn kém xa Huyết Nhai, muốn trấn áp thì khó như thế nào chứ? Hắn chỉ cần lộ chút sơ hở, như vậy hôm nay chính là ngày chết của hắn, những người kia tuyệt đối sẽ không bỏ qua cơ hội này.”
Thật ra hắn còn phái sứ giả đi thuyết phục Bồng Lai Bất Dạ Thành, nhưng đám thương nhân kia đều là không thích thỏ không thả ưng, rất khó thống nhất ý kiến trong thời gian ngắn, tạm thời không hi vọng.
Vũ Côn Luân lại khẽ cau mày: “Bệ hạ, ngày xưa Đại La Nghĩ tộc làm loạn thiên hạ, hầu như ăn sống một phần ba nhân khẩu của Thần Châu, bệ hạ không thể quá mức.”
Hắn đồng ý để đám Đại La Nghĩ tộc kia tạm thời thoát vây, nhưng tiền đề là để truyền nhân của Thần Ý Xúc Tử Đao là Sở Hi Thanh đi trấn áp.
“Trẫm biết, bỏ mặc Đại La Nghĩ tộc thoát vây, thực ra là kế sách bất đắc dĩ.”
Kiến Nguyên đế mỉm cười: “Cái này không phải còn quốc sư sao? Mộng Huyễn chi pháp của quốc sư cũng có thể khắc chế đám Đại La Nghĩ tộc kia. Trẫm biết ngày xưa Thánh hoàng đời thứ ba phải dựa vào lực lượng của quốc sư mới bình định được đám Nghĩ tộc này. Có quốc sư ở đây, đoán chừng là không sao.”
Trong mắt của hắn đang hiện ra từng tia sắc bén và lạnh lẽo.
Theo Kiến Nguyên đế, mối họa Sở Hi Thanh này còn uy hiếp nhiều hơn Đại La Nghĩ tộc gấp trăm lần, khiến cho hắn ăn không ngon, ngủ không yên.
Nếu phục chế Vọng Thiên Hống đời đầu không phải là một bước then chốt để hắn thành tựu bất hủ, thì hắn nhất định sẽ đích thân chạy đến Lương Châu, dùng tất cả lực lượng cuối cùng để giết chết Sở Hi Thanh.
Vũ Côn Luân thì lại than khẽ.
“Bệ hạ chú ý, ta sẽ bắt đầu!”
Hai tay hắn bắt quyết, bắt đầu tập trung vào vận chuyển trấn pháp.
Phục chế Vọng Thiên Hống là một chuyện rất phiền phức.
Đặc biệt là phục chế Vọng Thiên Hống tiếp cận với đời đầu.
Dựa theo Vọng Thiên Hống dự tính, dù bọn họ thuận lợi thì cũng cần ít nhất là năm sáu ngày mới có thể hoàn thành.
Lần này, bọn họ vất vả lắm, mới chuyển tầm mắt của mọi người ra khỏi thành Vọng An, tranh thủ được cơ hội ngắn ngủi này. Vì vậy nên nhất định phải hoàn thành việc này, phòng ngừa biến cố.
Kiến Nguyên đế nghe vậy thì cũng trở nên nghiêm túc.
Hắn cắt uyển mạch của mình, đưa một lượng lớn máu tươi của mình vào trong trận.
Khoảng tầm 200 cái hô hấp sau, toàn bộ trận pháp đều tỏa sáng.
Đám Cự linh trong trận thì lại bị một luồng sức mạnh khổng lồ nghiền ép, tất cả đều nổ tung, hóa thành sương máu tung bay ở bên trong trận.
Mà lúc này, hai người quân thần đang tập trung vào phục chế Vọng Thiên Hống, nhưng bọn họ lại không chú ý đến một bóng người đang đứng ở trong một góc.
Đó là một cô gái xinh đẹp xuất trần, mặc áo trắng và bung một chiếc dù.
Đó chính là ‘Thanh Tịnh chi chủ’ Thần Tịnh Ly, nàng đứng tại đó, không hề che dấu.
Nhưng mà để người ta kỳ lạ chính là, mặc kệ là Vũ Côn Luân hay Kiến Nguyên đế thì đều không phát hiện sự tồn tại của nàng.
“Phổ Thiên, ta chỉ cần nhỏ thuốc trong chai nước này vào trong trận là được đúng không? Ngươi chắc chứ? Ta cảm thấy nguyên lực bên trong nước thuốc này cực kỳ tinh khiết, há không phải là để vị Nhân hoàng này được lợi sao?”
Thần Tịnh Ly vừa nói chuyện vừa nhỏ nhũ dịch màu trắng vào trong trận.
“Nhân tộc có câu, muốn lấy thì nhất định phải cho đi trước!”
Tiếng nói của Thần Phổ Thiên vang lên bên tai Thần Tịnh Ly: “Trong nước thuốc có ẩn chứa độc tố do ‘Vạn Độc chi chủ’ tự tay điều chế. Kiến Nguyên đế sử dụng Vọng Thiên Hống này càng nhiều, thì thi độc trong cơ thể càng nhiều, mãi đến khi hắn hoàn toàn trở thành một bộ độc thi.”
Hắn nói đến đây, bỗng nhiên cười khẽ: “Chuyện này rất thú vị, chủ của nhân tộc Thần Châu lại là ‘Vạn thi chi hoàng’. Tiếp đó sẽ phát sinh biến hóa như thế nào? Ta rất chờ mong.”
Thần Tịnh Ly lại nhìn về phía tây với vẻ không cam lòng.
Kiến Nguyên đế nói không sai.
Hôm nay vốn là cơ hội tuyệt vời để giết chết Sở Hi Thanh.
Nhưng nàng lại nhất định phải ở chỗ này, phá hư mưu đồ của con Chập Long này.
Thần Tịnh Ly phát ra một tiếng thở dài.
Hiện giờ nàng chỉ có thể hi vọng vào đám Đại La Nghĩ tộc kia thôi.
Không cầu bọn họ giết chết Sở Hi Thanh, chỉ có thể kéo dài thời gian của Sở Hi Thanh năm ngày, ba ngày là tốt rồi.
Mà lúc này, tại trên không trung của khu vực Tây Sơn này, Tinh Thần Đại Pháp Sư – La Hán Tông đang nhìn xuống phía dưới lòng đất với thần sắc quái dị.
Bên này phòng ngự rất nghiêm, có mười vạn cấm quân canh giữ, có có một lượng lớn trận pháp và cao thủ đại nội.
Pháp thuật của La Hán Tông không thể dòm ngó tình hình bên trong, cũng không biết quốc sư và Kiến Nguyên đế đang làm gì.
Có điều…
Ánh mắt của La Hán Tông lại chuyển về tòa lăng Bá Võ Vương vốn nên bị bỏ đi kia.
Quốc sư không ở đó, dường như còn không rảnh quan tâm đến việc khác nữa.
Như vậy, hắn có thể trắng trợn làm một số việc rồi.
Nhiệm vụ Sở Hi Thanh giao cho hắn lại càng chặt chẽ và sẽ không có sơ hở nào.
Thậm chí còn có thể thử trộm một ít ‘Huyết nguyên’ nồng nặc ở phía dưới, dùng để cường hóa bộ thi khôi bên trong lăng Bá Võ Vương kia.
Hai nơi này, vốn là tiết điểm âm dương của hai địa mạch bên dưới Tây Sơn.
Hắn trộm một chút cho Sở Mính, vấn đề không lớn.
Bạn cần đăng nhập để bình luận