Bá Võ

Chương 1941: Hạt đào bằng sắt (2)

“Đúng!”
Sở Vân Vân tay phải cầm Nghịch Thần Kỳ, nàng vừa dùng thiên quy đối kháng với mấy vị Siêu Phẩm chung quanh, vừa vận chuyển chân nguyên, súc thế tụ lực: “Hắn nói muốn dùng chiêu thức này để mở một cái lưới, nhìn xem có thể dẫn các ngươi vào tròng không. Ta cảm thấy hắn rất ngây thơ, nhưng lại không ngờ rằng các ngươi mới là kẻ ngây thơ, không ngờ rằng các ngươi lại ngu xuẩn như vậy!”
“Kế hoạch của hắn rõ ràng là có rất nhiều sơ hở, ngớ ngẩn cũng có thể nhìn ra là cạm bẫy, nhưng các ngươi lại muốn bước vào bẫy. Cổ nhân nói lòng tham không đủ rắn nuốt voi, quả nhiên không lừa ta.”
Nàng ngóng nhìn bốn vạn ‘Huyền Vũ quân’ đang tập hợp lại trên chiến trường, trong mắt hiện ra ý vui mừng.
Trung quân của ‘Huyền Vũ quân’ là nơi con cháu Tần gia tập trung.
Một nửa quan tướng trong đó xuất thân từ Thiết Sơn Tần thị, đó là nhóm người Sở Vân Vân coi trọng nhất, cố tình sắp xếp vào đó, giao cho Hạ Long Tương giám sát và quản giáo.
Những con cháu Tần gia này cũng không phụ lòng Sở Vân Vân, bọn họ không phản bội, đối mặt với tuyệt cảnh cũng dùng toàn lực, tử chiến đến cùng.
Có điều…
Ánh mắt lạnh lẽo, thần niệm khuếch trương đến phạm vi 300 dặm quanh núi Ô Kim.
Cự linh không chỉ mai phục ở một chỗ núi Ô Kim này.
Bọn họ đồng thời ra tay ở năm phương hướng, ý đồ đánh tan ‘Huyền Vũ quân’ đang phân tán.
Tình hình ở mấy nơi kia gần như là hỏng bét.
Có người trực tiếp làm phản chạy theo địch; có người lâm trận thì đốt quân lương, phá hủy khí giới; còn có người lớn tiếng cổ vũ, tuyên dương đại quân nhân tộc nhất định sẽ thua, tuyên dương nhân tộc chinh phạt Nghiêm Châu là cuộc chiến bất nghĩa.
Những người này cũng không nhiều, nhưng lại khiến cho lòng quân ‘Huyền Vũ quân’ rung chuyển.
Nếu như không phải đao ý của Sở Hi Thanh hàng lâm chiến trường, đoàn quân bảy vạn người này đã là toàn quân bị diệt.
Sở Vân Vân đau đớn nắm chặt nắm đấm, sát ý trong lòng cực kỳ mãnh liệt.
Đám tộc lão lấy Tần Dụng cầm đầu kia, tất cả đều đáng chết!
Bọn họ không chỉ ăn mòn Tần thị, mà còn là mầm họa, là u ác tính.
Nhiều con cháu tài năng của Tần gia có tiền đồ rộng lớn như vậy, lại bị bọn họ đưa vào tà đạo.
Mình nên nhẫn tâm hơn mới đúng.
Nên lấy tính mạng của bọn họ từ hai tháng trước!
Tuy rằng kế sách của Sở Hi Thanh có thể giúp nàng vừa quét sạch Tần thị lại vừa giữ được danh tiếng tốt. Nhưng cũng để một ít người vốn có thể cứu vãn của Tần gia rơi vào vực sâu.
Sở Vân Vân lập tức hít thở thật sâu, chuyển sự chú ý đến trước mắt: “Hiện giờ các ngươi nhìn sang bên kia thì có ích gì?”
Giờ phút này, mấy người Hoàng Thiên Mục, Hoàng Bác Long, Trang Nghiêm đều đang phân tâm quan sát chiến trường núi Ô Kim.
Nhưng mà thương ý của Sở Vân Vân đã bạo phát, lập tức lên đến cực thịnh, bá đạo tuyệt luân, sắc bén vô song!
Sát ý ác liệt của nàng cũng khóa chặt lấy tất cả mọi người nơi này.
Con mắt màu xanh lam của Sở Vân Vân hiện ra ánh sáng lạnh lộng lẫy.
Nàng biết đám người trước mắt cũng là kẻ cầm đầu.
“Thứ các ngươi nên cân nhắc bây giờ, là nên làm thế nào thể thoát khỏi tay ta!”
Ầm!
Khi Sở Vân Vân nói hết câu, bóng người của nàng bỗng nhiên lóe lên ở ngoài ngàn trượng, Nghịch Thần Kỳ lập tức đánh nổ tránh tim của đại chủ tế ‘Huỳnh Hoặc tinh quân’.
Mấy người chung quanh đều dốc sức ngăn cản. Hoàng Thiên Mục thậm chí còn không tiếc mạo hiểm mà tiến lên chém giết gần người với Sở Vân Vân, nhưng cũng không giải quyết được vấn đề gì.
Ngọn lửa màu trắng trên cây cờ đen của Sở Vân Vân vẫn xuyên thấu từng tầng từng tầng cương lực, đâm thủng ngực trái của đại chủ tế ‘Huỳnh Hoặc tinh quân’.
Sau đó, ‘Nghịch Thần chi hỏa’ lập tức cháy hừng hực, thiêu đốt thần lực trong cơ thể của hắn, thiêu đốt tận diệt tất cả mọi thứ của hắn!
Hoàng Hắc Huyền lập tức ý thức được, sức chiến đấu của song phương đã mất cân bằng.
Cái này bắt nguồn từ ‘Ngưng Huyết tụ mạch’ của ba vị Siêu Phẩm trong số họ đã sụp đổ, không thể lấy được lực lượng từ đại quân nữa.
Đám Cự linh bên dưới đang chạy tán loạn.
Chiến ý và sĩ khí của bọn họ đã sụp đổ, điên cuồng chạy trốn về bốn phía.
Ngay cả bản thân Hoàng Thiên Lý cũng là sắc mặt trắng bệch, rút lui về phía bắc.
Dưới tình huống này, Hoàng Hắc Huyền đã không thể rút lực lượng từ đại quân Cự linh bên dưới.
Bết bát hơn chính là, cao thủ của nhân tộc đã tìm đến.
Bọn họ không thể qua lại không gian như Sở Vân Vân.
Nhưng những người này rõ ràng là đã có chuẩn bị.
Cuộc chiến mới diễn ra chưa đến trăm cái hô hấp, liền có rất nhiều cường giả hàng lâm chiến trường.
Lấy đại trưởng lão Tri Phi Tử dẫn đầu, mười ba vị thuật sư sức chiến đấu nhất phẩm liên thủ kết trận pháp truyền tống, đưa La Hán Tông và mấy người Ngạo Quốc, Yến Quy Lai, Phương Chính, Thanh Hư Tử, và rất nhiều cao thủ biên quân truyền tống đến chân núi Ô Kim.
Những người này hiển nhiên là có mưu đồ từ trước, mục tiêu của bọn họ không chỉ là hơn 200 vạn đại quân dưới chân núi Ô Kim, mà còn cả đám cường giả của Nghiêm Châu nữa.
Bọn họ muốn dùng trận chiến này để bình định Nghiêm Châu!
Quả thực là lòng tham không đáy… câu nói này phải dùng lên người nhân tộc mới thích hợp.
Bạn cần đăng nhập để bình luận