Bá Võ

Chương 1142: Xiên nướng (4)

Ngân quan Bách hộ Ma Văn Bân nhận ra ba Cự linh kia, đây là giám sát của thôn trang bên cạnh.
Lúc này Ma Văn Bân trợn mắt lên, vẻ mặt không thiện: “Sao các ngươi biết tu vị bọn họ không quá ngũ phẩm? Lại vì sao lại bỏ mặc thi thể của Ma Tạp Thanh ở đây cho chim mổ?”
Sắc mặt ba Cự linh kia đều căng thẳng, kẻ cầm đầu còn nằm rạp trên mặt đất: “Đại nhân, ta may mắn kế thừa một chút huyết mạch ‘Thực Nhật ma đồng’ của tổ tiên La hầu, có thể dòm ngó được tu vị của hai người kia.”
“Nhưng sức chiến đấu của bọn họ cực mạnh, trận chiến này chưa đến nửa khắc đã kết thúc. Đáng tiếc là cách một mảnh rừng nên chúng ta không thể nhìn thấy rõ tình hình, khi đó cũng không kịp phản ứng, thật sự là quá nhanh. Chúng ta lo lắng hai người này mai phục ở bên ngoài, cho nên không dám bước ra khỏi thôn trang.”
Ngân quan Bách hộ Ma Văn Bân khẽ nhíu mày, lòng thầm nói ba tên Cự linh này cũng không mắc lỗi gì cả.
Nhưng từ đó có thể biết, hai tên dã nhân kia vẫn có vài phần thương hại đám người nhân tộc kia, bằng không thì ba tên này đã chết rồi.
Hắn hừ nhẹ một tiếng: “Xem ra Dạ Lang tộc ở phía nam càng ngày càng không xong rồi, bây giờ con chó con mèo nào cũng có thể chạy đến đây, vậy mà bọn họ còn từng là hoàng tộc trên thần sơn.”
Dạ Lang tộc từng là hoàng tộc ở tầng thứ năm, do vạn năm trước đã thất bại trong việc tranh quyền, nên đã bỏ chạy về băng nguyên vô tận ở phía nam.
Bọn họ ăn cắp vài món thần vật của Bất Chu sơn, chiếm cứ lãnh thổ hai trăm ngàn dặm ở nơi đó, thống lĩnh bách tộc, sinh sôi nảy nở. Thực lực không chỉ không giảm mà còn tăng mạnh.
Tộc nhân rất đông, có người nói lúc nhiều nhất thì phải có hơn ngàn vạn, còn từng nỗ lực trở về Bất Chu sơn.
Tuy nhiên, mấy chục năm gần đây, Dạ Lang tộc đang từ từ xuống dốc, có người nói vương đình của bọn họ đã bị nhân tộc công phá. Lãnh thổ béo bở cũng bị nhân tộc chiếm đoạt.
Từ đó về sau, võ tu nhất tộc tiến vào Trung Thổ và Bất Chu sơn càng ngày càng nhiều.
Đó đều là một ít võ tu tứ đẳng ngũ đẳng của nhân tọc, bọn họ muốn kiếm được bí dược để đánh vỡ phong ấn do tổ tiên nguyền rủa, bước vào tam đẳng, thu được tuổi thọ lâu đời hơn.
Kim quan Thiên hộ Ma Khắc Liệt lại rơi vào suy ngẫm: “Tu vị không quá ngũ phẩm sao? Vậy chính là Siêu thiên trụ trong miệng đám dã nhân phương nam đúng không? Tương đương với ‘Huyết quan’ của chúng ta. Thú vị, chúng ta phải nghĩ biện pháp tìm được bọn họ. . .”
Ma Khắc Liệt nói đến đây thì phát hiện một đạo cầu vồng bay đến.
Đó là một tin phù của nhân tộc.
Ma Khắc Liệt nhướng mày lên, thò bàn tay khổng lồ của mình ra, tiếp nhận tấm tin phù kia.
Lá bùa rộng một thước vuông kia, lại nhỏ bé như hạt gạo khi ở trong tay hắn.
Nhưng Ma Khắc Liệt vẫn có thể nhìn thấy những chữ nhỏ bé ở trên lá bùa này.
Lúc này hắn mở miệng, để lộ ra những chiếc răng nhọn trắng ởn và sắc bén: “Xem ra không cần tìm rồi, có người sẽ đưa hai con mồi này đến trước mặt chúng ta. Ta sẽ cắm bọn họ vào que trúc, làm thành xiên nướng, mùi vị đó nhất định sẽ rất ngon.”
Sau đó, Ma Khắc Liệt bóp nát tin phù trong tay, hắn nhìn đám thuộc hạ trước mặt: “Chúng ta đi, đến Toái Diệp tập!”
Đám Cự linh lập tức nhận lệnh, bọn họ di chuyển bước chân, làm cho giáp sắt trên người phát ra những tiếng nổ vang như sấm rền.
. . .
Lúc này, Sở Hi Thanh đang đi lại bên trong Toái Diệp tập.
Toái Diệp tập này không lớn, được kiến tạo trong một sơn cốc nhỏ và bí mật. Sơn cốc này có rất nhiều lồi đi chằng chịt và chi chít, dưới lòng đất còn có hang động và đường hầm, nó không chỉ bí ẩn mà còn thuận tiện cho việc thoát thân.
Nhưng kiến trúc bên trong lại không nhiều, chỉ có hơn trăm tám mươi trăm chín mươi phòng bằng đất, lầu chỉ cao ba tầng, cư dân cũng chỉ khoảng hơn 300 người.
Khi Sở Hi Thanh chạy đến nơi này, những người này đều dùng ánh mắt cảnh giác để nhìn bọn họ.
Sở Hi Thanh cũng đang quan sát những cư dân này.
Hắn phát hiện tu vị của những người này cũng không yếu, thấp nhất cũng là lục phẩm, trong đó còn có mười mấy người cấp độ tứ phẩm.
Bát Diện Lai Phong - Ngôn Đông Bằng thì vừa dẫn đường vừa giới thiệu: “Đại đa số người ở đây đều là người địa phương, rất nhiều người đều xuất thân từ nô binh. Bọn họ mạo hiểm đột phá, rồi trốn ra khỏi thôn trang. Bọn họ săn giết các loại thú hoặc thu thập các loại khoáng thạch của Bất Chu sơn, sau đó đổi công pháp từ trong tay chúng ta để tiếp tục tu hành.”
“Vì vậy, tiền không có nhiều giá trị ở đây, bọn họ chỉ coi trọng các loại pháp môn và pháp khí mạnh mẽ, cộng thêm các loại phù lục. Nói đến thì nơi này rất hoan nghênh đệ tử Vô Tướng thần tông, Vô Tướng thần tông các ngươi thu thập đại đa số loại võ đạo trong thiên hạ. Nếu các người đồng ý lấy công pháp trên tứ phẩm ra, thì có thể thuê mấy võ tu tứ phẩm ở nơi này.”
Bạn cần đăng nhập để bình luận