Bá Võ

Chương 1576: Điên Đảo âm Dương (5)

Thân thể Thiết Cuồng Nhân hơi run lên, sau đó cảm kích nói: “Đa tạ La tiên sinh chỉ điểm sai lầm.”
Sở Hi Thanh thì lại biết, trong lòng Thiết Cuồng Nhân vẫn còn xoắn xuýt, chưa thể bỏ xuống được.
Hắn lại không lo lắng, trái lại còn vui, Thiết Cuồng Nhân biết tự hoài nghi, để ý thân phận của mình. Chứng tỏ hắn kế thừa trí nhớ và một bộ phận nhân cách của Thiết Cuồng Nhân, hơn nữa bản thân cũng có linh trí và ý thức của ‘người’.
“Cuồng thúc đúng là nghĩ nhiều rồi.” Khóe môi Sở Hi Thanh cong lên: “Ngươi chính là ngươi, cần gì phải để ý mình có phải Thiết Cuồng Nhân hay không?”
“Không sai!”
Hai mắt Thiết Cuồng Nhân sáng lên, sau đó liền cười sang sảng: “Nói đúng, ta đâu cần lo mình có phải là mình không? Ta liền coi mình là Thiết Cuồng Nhân cũng không có gì không tốt.”
Lúc này, hắn lại nghiêm túc nói với Sở Hi Thanh: “Ta không ngờ ta và Hi Thanh còn có ngày gặp lại. Nhưng thật sự không liên quan sao? Vừa rồi ta cũng nghe được, vì phục sinh ta mà phải tốn rất nhiều tiền, phải trả giá rất lớn. Ngươi bây giờ mới chỉ là ngũ phẩm, có thể gánh nổi hay không?”
“Vấn đề là bây giờ, chúng ta cũng không thể chôn Cuồng thúc ngươi xuống đất được.”
Sở Hi Thanh thấy buồn cười, chỉ vào ma giáp Thiết Phù Đồ trên người Thiết Cuồng Nhân: “Không giải quyết mối họa trên người người, Thiết Giáp môn mãi mãi không có ngày yên tĩnh, hậu họa vô cùng.”
Thiết Cuồng Nhân sững sờ một chút, sau đó xúc động nói: “Coi như ta chưa nói gì, số tiền kia coi như ta nợ, sau này ta sẽ làm trâu làm ngựa cho ngươi, nhanh chóng góp đủ tiền trả ngươi.”
Hắn vừa nói chuyện vừa cảm ứng thân thể của mình.
Tuy rằng thân thể của hắn rất cứng ngắc, như là nhét từng khối sắt thép vào người, nhưng sức mạnh của cơ thể này lại cực kỳ kinh khung!
Cùng Kỳ làm việc theo bản năng Hỗn Loạn, cũng lười quan tâm đến tình hình cơ thể, cũng không thể vận dụng lực lượng như thường.
Bây giờ đổi lại thành hắn. . .
Thiết Cuồng Nhân hơi lắc đầu, “Nặng nhẹ”, “Canh Kim”, “Mậu Thổ” võ ý của hắn đều chỉ có tầng 16, điều khiển bộ thân thể này mạnh hơn Cùng Kỳ một chút, nhưng cũng chỉ có hạn.
Thiết Cuồng Nhân đánh giá, cho rằng mình cũng có trình độ ở cuối Địa Bảng.
Nhưng nếu cho hắn thêm một tháng, hắn tự tin mình sẽ có sức chiến đấu sánh vai với nhị phẩm.
Ngoài ra, phong ấn ở trong huyết mạch của hắn cũng biến mất.
Điều này có nghĩa là tương lai hắn còn có thể thăng cấp, hơn nữa còn không cần bí dược phụ trợ.
Ánh mắt Thiết Cuồng Nhân lại hơi buồn bã.
Hắn đã không phải là người. . .
Lúc này, Sở Hi Thanh có trăm câu ngàn lời muốn nói với Thiết Cuồng Nhân, nhưng lại không biết bắt đầu từ đâu.
Mấy lần lời ra đến cửa miệng thì lại thu về.
Sở Hi Thanh cuối cùng cũng từ bỏ, chỉ vỗ vai Thiết Cuồng Nhân một cái: “Nói đến thì chúng ta lâu rồi không uống rượu, sau khi chuyện lần này kết thúc, thúc cháu ta phải uống một trận mới được.”
Sau đó hắn đứng thẳng lên, nhìn xuống phía dưới: “Chúng ta đến rồi.”
Hắn đã nhìn thấy tòa thành Vọng An hùng vĩ kia.
Hai năm trước, khi hắn đi từ quận Tú Thủy đến kinh thành, phải tốn gần một tháng. Còn bây giờ, mượn Dục Nhật thần chu thì hắn chỉ mất hơn một canh giờ.
Khi Sở Hi Thanh điều khiển thuyền giảm tốc độ, hạ xuống từng tầng mây, thì La Hán Tông cũng nhìn xuống dưới.
Hắn tò mò hỏi: “Đao Quân vẫn chưa nói với ta, vì sao ngươi lại đến kinh thành? Nếu như ta ra tay giúp ngươi, thì phải gánh chịu trách nhiệm gì?”
Sở Hi Thanh tay đè đao, nghênh đón cuồng phong khốc liệt ở bên ngoài, giọng nói lạnh lẽo: “Đến giết một kẻ thù, cầm lại một thứ thuộc về ta.”
Cùng là để hoàn thành ‘nghi thức’ thăng cấp của hắn.
Hắn nở nụ cười: “Việc này có thể sẽ khiến cho La tiên sinh kết thù oán với Kinh Tây Sở thị, bị hoàng thất Đại Ninh và Hình bộ Tả thị lang Sở Như Lai coi là kẻ địch, không biết La tiên sinh có dám nhận vụ làm ăn này không?”
“Cũng không đáng là gì.”
Mặt La Hán Tông thản nhiên như không, nghĩ thầm Sở Như Lai kia đúng là hơi phiền phức, nhưng cũng chỉ là hơi phiền phức mà thôi.
Còn về phần hoàng thất Đại Ninh, hắn cũng đã đắc tội mấy lần rồi.
Thế nhân đều biết, đường dường là Tinh Thần Đại Pháp Sư, cũng là trọng phạm xếp hạng trước 100 trên Hắc Bảng của Hình bộ.
“Nhưng nếu can thiệp vào hoàng thất Đại Ninh và Kinh Tây Sở thị, thì tiền công của La mỗ ít nhất cũng phải là trăm vạn lượng vàng trở lên.”
Chỉ cần đủ tiền, chuyện gì cũng dễ bàn, mặc kệ là nhảy vào nước sôi hay lửa bỏng cũng không chối từ.
“Vậy thì trăm vạn lượng vàng, một lời đã định.”
Sở Hi Thanh đáp ứng rất nhanh.
Lúc này, hắn đã điều động Dục Nhật thần chu lọt vào trong một mảnh rừng rẩm.
Khi Sở Hi Thanh ngừng lại, chỉ thấy Thần Quyền Phán Quan – Tẩy Bích Thiên đứng cách đó ba mươi trượng, sắc mặt lạnh lẽo chắp tay thi lế với hắn: “Thuộc hạ tham kiến thiếu chủ!”
La Hán Tông không khỏi ngây người lần nữa, hắn dùng ánh mắt tràn đầy kinh dị mà nhìn nhau với Thiết Cuồng Nhân một chút.
Vị Vô Cực Đao Quân này, tại sao lại thành thiếu chủ của Thần Quyền Phán Quan – Tẩy Bích Thiên rồi?
Bạn cần đăng nhập để bình luận