Bá Võ

Chương 1799: Thiên hạ chấn động (4)

Không lâu sau, tại Thiết Kỳ Bang, Cô Minh Nguyệt nhìn người liên lạc đột nhiên xuất hiện ở trước mặt mình, vẻ mặt cũng hồ đồ.
“Trấn Thiên Lai, Bộ Siêu Vũ, Chu Huyết… ba cái Thiên Bảng, bọn họ đều chết rồi? Ngươi chắc chắn?”
“Xác định, chết đến không thể chết lại!”
Người liên lạc cũng cảm khái một tiếng: “Khi ta nhận được tin tức này, toàn thân cũng mờ mịt không tin.Tông môn rất không hài lòng với chúng ta, chúng ta vừa không điều tra được tu vị chân chính của Sở Hi Thanh, vừa không điều tra được hướng đi của hắn, và thuộc hạ dưới trướng hắn!”
Nghe đến đây, Cô Minh Nguyệt không khỏi nghiến răng nghiến lợi.
Sở Hi Thanh còn luôn mồm nói muốn đề bạt ‘Thất đại Thần vệ’, hỗ trợ hắn hoàn thành ‘nghi thức’ và tu luyện bí pháp Hoàng Đạo ‘Chiến Thiên Thất Hộ’.
Kết quả là cái tên này không chỉ thăng cấp tứ phẩm rồi, mà còn học được Thập Nhị Long Thần Thiên Thủ.
Cô Minh Nguyệt vì thế mà run rẩy, hắn và Sở Hi Thanh, ngay cả tin tưởng cơ bản nhất giữa người và người cũng không có.
ngoài Thiết Kỳ Bang ra, Sở Hi Thanh lại còn có một thế lực lớn như vậy.
Cô Minh Nguyệt cảm thấy rất quái dị, khá giống với cảm giác nam nhân giấu vợ, vụng trộm đi tìm tiểu thiếp.
“Bây giờ tông môn lại giao một trọng trách khác.” Giọng nói của người liên lạc nghiêm túc: “Chúng ta nhất định phải tìm hiểu rõ ràng, Tần Mộc Ca còn sống hay chết, và tình trạng của nàng.”
Khóe môi Cô Minh Nguyệt không khỏi giật giật.
Việc này thì hắn biết, Tần Mộc Ca đang sống rất tốt, thực lực cũng khôi phục không ít.
Nhưng bởi vì Thần khế, hắn không thể nói được.
Khi Cô Minh Nguyệt đang suy nghĩ xem nên làm gì để tránh khỏi Thần khế, ám chỉ cho tông môn biết, thì hắn lại nghe thấy người liên lạc nói tiếp: “Ngoài ra, tông môn còn quyết định phái một người nữa đến đây để hỗ trợ ngươi. Cũng là một cao thủ trong môn phái lánh đời, tu vị là nhị phẩm.”
Cô Minh Nguyệt hơi nhướng mày: “Sao còn phái người đến đây? Một mình ta không đủ sao? Tình báo ta không điều tra được, phái thêm một người nữa cũng không tra được.”
Hắn cảm thấy ở bên cạnh Sở Hi Thanh chính là một cái hố to, hắn giẫm vào hố thì cũng thôi, không cần phải liên lụy người khác.
Vị kỳ chủ kia của hắn, hố(bẫy) chết người không đền mạng.
“Vấn đề là hai người chúng ta vẫn không có thành tích gì, không thể để tông môn yên tâm. Hơn nữa ngươi là Bắc Thiên môn, bên phía Nam Thiên môn chung quy vẫn không yên tâm. Hai nhà đã chia cách hơn nghìn năm, không hòa hợp dễ dàng như vậy.”
Người liên lạc lại hít một tiếng: “Còn nữa, ngươi ở Thiết Kỳ Bang phải chú ý nhiều hơn, lấy tìm hiểu tình hình của Sở Hi Thanh và Tần Mộc Ca làm chủ, quan sát sức chiến đấu và tu vị của bọn họ, ngoài ra chuyện không nên làm thì đừng làm.”
“Dự đoán là sau trận chiến này, thế lực khắp nơi sẽ càng coi trọng Thiết Kỳ Bang hơn, ngươi không cần lo lắng những chuyện vô bổ kia. Ngoài ra, khi làm việc cho bang thì dùng thêm một chút sức, để tâm hơn một chút.”
Hắn nói đến chỗ này, liền nhìn thấy vẻ ngờ vực của Cô Minh Nguyệt, liền giải thích: “Chuyện Sở Hi Thanh thi triển Thập Nhị Long Thần Thiên Thủ đã làm thiên hạ chấn động. Ngươi có biết không, thành Vọng An vẫn luôn có lời đồn đại… Tần Sở tốt, nhật thăng Tây Sơn…”
Cô Minh Nguyệt nhất thời bừng tỉnh.
Sở Hi Thanh có hi vọng cướp đoạt thiên hạ!
Một Huyết Nhai Đao Quân vô địch thiên hạ, cộng thêm thân phận đế quân khai quốc, kết quả sẽ thế nào?
Đó có thể là ‘Nhân hoàng’ thứ tư của nhân tộc! Tất cả thế lực ở Thần Châu phải ngước nhìn!
Vì vậy, nếu có thể giết chết Sở Hi Thanh thì tốt, nếu như không giết được, như vậy Cô Minh Nguyệt hắn chính là tiền cược của Đại Diễn thiên môn.
Mà nếu như đã đặt cược, vậy thì phải có thành ý.
Cùng lúc đó, Sở Hi Thanh đang nói chuyện với Tư Vô Thiên ở trên Dục Nhật thần chu.
Vị này trải một bức tranh ở trước mặt hắn.
Sở Hi Thanh nhìn bức tranh này, trong mắt liền hiện lên vẻ kinh hãi.
Giọng nói của hắn ngậm lấy vài phần khô khốc: “Không ngờ Hoàng Tuyền hắn lại có lai lịch như vậy?”
(Ở đây thấy tác giả ghi là nàng, mà Tư Hoàng Tuyền là nam, không biết là tác giả nhầm hay gì, nhưng mình vẫn để nguyên là hắn, sau này rõ ràng sẽ sửa lại)
Sắc mặt của mấy người Phong Tam, Lục Loạn Ly và Thủy Thương Lãng đều biến đổi.
Khóe môi Tư Vô Thiên lại vểnh lên.
Sở Hi Thanh đúng là đã hãm hại nàng, nhưng nàng cũng không kém bao nhiêu.
Thiên hạ này, không có ai có thể làm cho tỷ đệ bọn họ chịu thiệt.
“Giao dịch này không công bằng!”
Lục Loạn Ly khoanh tay trước ngực, hừ nhẹ một tiếng, bất bình tay cho Sở Hi Thanh: “Các ngươi muốn hắn đi nơi đó, chẳng khác nào muốn hắn đi chết.”
Nàng vừa nói chuyện vừa liếc mắt nhìn Sở Hi Thanh.
Cái tên này cũng có lúc lật thuyền.
Đây là báo ứng!
Hắn suốt ngày bẫy ngươi, hôm nay cũng bị người khác đẩy vào hố.
“Ngươi nghĩ nhiều rồi.”
Tư Vô Thiên rất bình tĩnh: “Hoàng Tuyền thân là người bị hại, nhất định phải tham dự vào. Mà ta là sư phụ của hắn, không thể không quan tâm. Thử hỏi Tư mỗ há có thể để thầy trò ta rơi vào tuyệt cảnh?”
“Không thích hợp!” Sắc mặt Thủy Thương Lãng âm trầm: “Vực ngoại rất nguy hiểm, tất cả mọi người đều biết. Huống hồ tôn thượng nhà ta là truyền nhân của Huyết Nhai Đao Quân, là cái đinh trong mắt cái gai trong thịt của rất nhiều thần linh, há có thể tiến vào vực ngoại? Huống hồ nơi ngươi muốn đến còn là Thần vực của một tên Ma thần trung vị.”
Có vết xe đổ của Tần Mộc Ca, Thủy Thương Lãng cực kỳ kiêng kỵ với ‘vực ngoại’.
Bạn cần đăng nhập để bình luận