Bá Võ

Chương 1203: Thiên tử vs thứ dân (3)

Trong hoàng cung, Lý Trường Sinh lại ghét Kiến Nguyên đế đứng quá cao, chỉ vung tay áo lên, liền vặn vẹo không gian. Khiến cho vị trí của Kiến Nguyên đế sụp đổ, đứng ngang hàng với hắn.
Hắn hơi lùn một chút, nhưng hắn có thể để cho người khác cũng lùn như hắn.
Sau đó, Lý Trường Sinh lại chắp tay nói: “Thảo dân Lý Trường Sinh, gặp qua thiên tử Đại Ninh!”
Kiến Nguyên đế híp mắt lại, hắn phát hiện mình không thể phá được Lượng Thiên Kiếm của Lý Trường Sinh.
Hắn cắn chặt hàm răng, suýt nữa cắn nát răng bạc, trên mặt lại không có chút biểu cảm nào: “Thảo dân? Ta không có một ‘dân’ vô quân vô phụ, không coi quốc pháp Đại Ninh ra gì như ngươi.”
“Không có thì không có đi.” Lý Trường Sinh nở nụ cười thản nhiên: “Bệ hạ đã muốn đào gốc rễ của Vô Tướng thần tông ta lên, còn muốn Lý mỗ tuân theo quốc pháp của ngươi? Coi như như quân?”
Sắc mặt hắn nghiêm túc, khí tức lạnh lùng nghiêm nghị: “Lý mỗ đến đây là vì chuyện đệ tử thánh truyền nhà ta bị tập kích, mấy ngày trước, triều đình cấu kết với Khư tộc, ý đồ giết giết Tru Thiên thánh truyền của nhà ta trong Quy Khư, xin hỏi việc này là sao?”
Vẻ mặt Kiến Nguyên đế lạnh lùng, không hề bị lay động: “Khư tộc không phải là Cự linh, triều đình mời chào Khư tộc, để Khư tộc làm việc việc cho triều đình cũng không phải không được. Còn về việc đánh giết đệ tử nhà ngươi, trước tiên không nói thật giả thế nào, cho dù là thật. . .”
Hắn lại chắp tay sau lưng, bước lên nửa nước: “Vậy cũng là quân muốn thần chết, thần không thể không chết!”
Khi tiếng nói của Kiến Nguyên đế rơi xuống, chin con Xích Long phía sau hắn đều thò đầu rồng ra, viêm lực nóng bỏng bắt đầu đốt cháy thân thể Lý Trường Sinh.
Hoàng uy vô thượng cũng ngưng tụ ra một ngọc tỷ màu vàng óng, trấn áp thần niệm của Lý Trường Sinh.
Tất cả vật chất chung quanh Lý Trường Sinh đều biến thành dung nham màu đỏ, thân thể của hắn cũng bị ngọn lửa thiêu đốt.
Nguyên thần và ý niệm cũng bị ngọc tỷ kia trấn áp.
Còn có từng tầng từng tầng cương nguyên màu vàng xuất hiện ở trước người Kiến Nguyên đế, ngăn trở ở giữa hai người.
“Lý mỗ còn nghe qua một câu nói, quân coi dân như cỏ rác, dân coi quân như kẻ thù, quốc không biết dân, dân không biết quốc!”
Lý Trường Sinh ngẩng đầu lên, nhìn chín con Xích Long dài mấy chục trượng, thân thể mạnh mẽ, kim khí quấn quanh, thần uy hùng vĩ: “Cửu Long Thần Thiên Thủ và bí pháp Hoàng Đạo chính là thứ bệ hạ dựa vào, đúng không?”
“Trẫm dựa vào, chính là Thiên Tử kiếm!”
Kiến Nguyên đế giơ tay lên, rút thanh trường kiếm có cửu long quấn quanh kia ra.
Khoảnh khắc này, vô số bóng rồng hư ảo ngưng tụ trên thân kiếm: “Kiếm của trẫm, lấy thành đá Yến Khê làm phong, Tề Đại lãm lưỡi, Tấn Ngụy làm xương sống, Chu Tống làm đốc, Hàn Ngụy làm chuôi. Bao lấy tứ hải, khóa bốn mùa, nhiễu Bột Hải, mang Thường Sơn, ngự thiên hạ, chế ngũ hành, khai mở ngũ hành, nắm lấy xuân thu. Cầm lên vô địch, nâng lên vô thượng, ấn xuống vô hạ, dụng lên vô bàng, trên quyết phù vân, dưới tuyệt địa kỷ.”
Lý Trường Sinh cảm giác được toàn bộ địa mạch thành Vọng An đang ngưng tụ dưới chân Kiến Nguyên đế.
Khí huyết của toàn bộ mấy chục vạn cấm quân trong kinh thành đều hội tụ lại trên người Kiến Nguyên đế.
Khí tức của Kiến Nguyên đế cũng bay lên đến cực hạn.
Cũng khiến cho chín con Xích Long kia rít gào rung trời, khiến cho lực lượng của ngọc tỷ màu vàng kia càng hùng vĩ hơn.
Lý Trường Sinh lại thấy buồn cười: “Bệ hạ khí phách thật lớn, nhưng đáng tiếc, kiếm này trên không đủ trấn chư hầu, dưới không đủ phục thứ dân. Bệ hạ cho rằng Thiên Tử kiếm của ngươi có thể trấn phục thiên hạ, nhưng thật ra không đỡ nổi một đòn.”
Kiến Nguyên đế khẽ nhíu mày, hắn trông thấy Lý Trường Sinh cầm Thần Vọng kiếm trong tay, cứng rắn chống lại Xích hỏa ngập trời, chống lại ngọc tỷ vàng óng kia mà đi qua.
Hắn bước một bước dài ba trượng, tựa như không hề bị ảnh hưởng chút nào, sau lưng thì lại xuất hiện một cây cây cực lớn màu vàng.
“Bệ hạ muốn dùng Thiên Tử kiếm của ngươi để trấn áp thiên hạ, nhưng nếu như kiếm của bản thân ngươi thủng trăm ngàn lỗ, thì làm sao có thể khiến thiên hạ phục?”
“Trong tay Lý mỗ chỉ là một thanh kiếm của thứ dân, ngày thường chuyên đứng đầu đội quân, trên chém cổ thần linh, dưới đánh gà giết chó, hầu như không chỗ nào là không dùng. Nhưng mà thất phu giận dữ thì lại máu phun năm thước, thiên hạ mặc đồ trắng (tang).”
Kiến Nguyên đế nghe đến mấy chữ ‘thiên hạ mặc đồ trắng’ thì con ngươi nhất thời trợn lên: “Làm càn!”
Trường kiếm của hắn đánh xuống, tựa như hòa toàn bộ núi sông trong thiên hạ và hai chữ Đại Ninh vào trong kiếm.
Dùng núi sông hồ biển của ba mươi tám châu làm lưỡi, lấy ngàn vạn đại quân làm thân, lấy quần thần trong triều đình làm xương sống.
Trẫm chính là thiên hạ!
Thần Vọng kiếm của Lý Trường Sinh cũng hơi nghiêng qua.
Kiếm chiêu của hắn vẫn thường thường không có gì lạ, chỉ là một đòn chém bình thường, trông rất buồn cười như một đứa trẻ múa kiếm.
Bạn cần đăng nhập để bình luận