Bá Võ

Chương 1528: Cực Đông Băng Thành

Hai canh giờ sau, Sở Hi Thanh và Phong Tam bay ra khỏi mặt biển.
Hang động kia quả nhiên là có lối ra khác, là một nơi nằm cách đó mấy trăm dặm, đã tiếp cận phạm vi biển sâu.
Sau khi Sở Hi Thanh hoàn thành công việc, hắn và Phong Tam bay hết tốc độ, nhưng phải mất một khắc mới có thể đi ra.
Bởi vậy có thể thấy trạng thái khi đó của Huyết Nhai như thế nào.
Nếu như hắn nhớ đến lối ra này, bọn họ cũng không cần phải khó khăn như vậy, trực tiếp ra vào từ đó là được.
Vấn đề là khi Huyết Nhai Đao Quân đi ra, thần trí hỗn loạn, đừng nói là nhớ vị trí, ngay cả địa hình xung quanh cũng không phân biệt nổi.
“Có lẽ Đao Quân trong bí cảnh cũng không ngờ được là chủ thượng lại lấy được nhiều thứ như vậy.”
Phong Tam cũng rất thỏa mãn với thu thạch lần này.
Trong nhận thức của hắn, hắn rất chờ mong Sở Hi Thanh trở thành Huyết Nhai Đao Quân tiếp theo, từ đó vô địch thiên hạ, khiến cho nhân tộc phương bắc có cơ hội thoát khỏi lao tù.
Nên thực lực của Sở Hi Thanh càng mạnh, hắn càng vui mừng.
Mà hành trình đáy biển lần này tuy hơi buồn nôn, nói khó nghe một chút chính là chạy vào ao phân của con Tòa Côn kia một lần, nhưng sức chiến đấu của Sở Hi Thanh lại tăng lên thật.
Thậm chí có thể nói là lại lột xác lần nữa.
Bất kỳ thiên phú huyết mạch nào lên cấp mười lăm, đều sẽ xuất hiện biến hóa về chất, huống hồ là huyết mạch cấp độ Thần giai như Thần Dương.
Phong Tam cảm thấy tâm linh mình rất thỏa mãn, rất vui mừng.
Hắn ôm kiếm trong ngực, giọng điệu cung kính: “Chủ thượng, tiếp đó chúng ta đi đâu?”
Sở Hi Thanh vốn muốn nói là đi Đông Châu.
Kế hoạch của hắn là nhanh chóng chạy đến quận Tú Thủy Đông Châu.
Thiết Tiếu Sinh đã sắp không chống đỡ nổi, mỗi ngày đều sứt đầu mẻ trán.
Nhưng hắn còn chưa kịp nói ra khỏi miệng, thì lại nghĩ đến dòng chữ đỏ cuối cùng kia.
“Ta nhớ Cực Đông Băng Thành ở ngay gần đây, binh mã của bọn họ đã đánh vào lục địa, tòa Băng Thành kia vẫn treo lơ lửng ở bên bờ quận Thiên Hải.”
Sở Hi Thanh cầm thanh Kính Hoa Thủy Nguyệt đao, tay phải lại xoa cằm trầm ngâm.
Hắn trầm ngâm một lúc lâu, sau đó liền quyết đoán: “Chúng ta đến Băng Thành trước! Đi thăm một người bạn của ta, sau đó lại xuôi nam cũng không muộn.”
Vị thành chủ tỷ tỷ kia rất tốt với hắn, tặng không hắn một thanh bảo đao.
Sở Hi Thanh lại không thể yên tâm thoải mái mà thu không như vậy, sớm muộn gì cũng phải đến nhà cảm ơn.
Nếu hôm nay đã đến gần, nào có đạo lý đi qua mà không vào?
Khi Sở Hi Thanh điều động Dục Nhật thần chu đi đến vùng biển phía đông quận Thiên Hải, hắn liền phát hiện bầu trời nơi này đều là phi thuyền tuần tra của Cực Đông Băng Thành.
Nơi này còn cách Cực Đông Băng Thành khoảng tám trăm dặm, nhưng cảnh giới cực kỳ nghiêm ngặt.
Sở Hi Thanh đương nhiên có thể điều khiển Dục Nhật thần chu xông vào.
Tốc độ của những phi thuyền kia làm sao có thể sánh bằng Dục Nhật thần chu của hắn.
Nhưng mà không cần thiết.
Sở Hi Thanh kết pháp ấn, mở màn sáng của Thần Khế thiên bi ra.
Hắn vốn dùng bộn viên linh thạch trung phẩm trị giá vạn lượng bạc để viết bốn chữ ‘Đến Băng Thành’ và ‘Đón’.
Nhưng thời điểm này, bóng người của Lục Loạn Ly và Tần Mộc Ca lại lóe lên trong đầu hắn.
Sở Hi Thanh lắc lắc đầu, nghĩ thầm mình cần gì phải lãng phí tiền chứ?
Huống hồ chữ quá ít, người ta cũng chưa chắc đã hiểu được.
Sở Hi Thanh liền lấy một thanh Càn Khôn phi kiếm ra, sau đó ngưng tụ một ít khí Thần âm của Vấn Thù Y trong cơ thể hắn.
Khí Thần âm đã không còn bao nhiêu.
Sở Hi Thanh cũng không luyện hóa, mà những khí Thần âm này bị huyết mạch Thần Dương của hắn hao mòn hơn nửa.
Bởi vậy có thể thấy được, hệ thống nhắc nhở không phải không có đạo lý.
Nhưng chỗ còn sót lại này, cũng đủ để hắn khóa chặt khí tức để gửi Càn Khôn khi kiếm.
Sau đó, Sở Hi Thanh liền kiên trì chờ đại tại chỗ.
Chỉ một lát sau, trước mặt hắn lại xuất hiện một màn ánh sáng, đồng thời có một hàng chữ ở trên đó.
“Hi Thanh, ngươi đã đến quận Thiên Hải? Xin mời Hi Thanh chờ một lát, ta sẽ phái người đi đón ngay. Phía trước đang đại chiến, ta cần tọa trấn ở Băng Thành, không thể tự đi đón, chớ trách!”
Từ những hàng chữ này của Vấn Thù Y, có thể thấy được vị thành chủ tỷ tỷ này cực kỳ vui mừng khi hắn đến.
Nhưng sau khi Sở Hi Thanh nhìn thấy cảnh này, sắc mặt hắn lại đen xì.
Sau đó lại có vài dòng chữ làm cho hắn run rẩy.
Sở Vân Vân: Vì sao?
Chỉ hai chỉ ngắn ngủi này, lại làm cho Sở Hi Thanh cảm thấy lạnh lẽo từ đầu đến chân.
Bây giờ rõ ràng là mùa hè, Sở Hi Thanh lại cảm thấy toàn thân lạnh buốt.
Lục Loạn Ly: Vì sao đi Thiên Hải?
Ý lạnh của vị này không mãnh liệt như Sở Vân Vân.
Nhưng Sở Hi Thanh lại có ảo giác, chỉ cảm thấy một luồng Khổng Tước đao ý cực kỳ mạnh mẽ đang chỉ thẳng vào mi tâm mình.
Kế Tiễn Tiễn: Vạn hộ đại nhân!
Đây là nhắc nhở hắn là Vạn hộ Cẩm y vệ của triều đình, không nên cấu kết với phản tặc.
Khóe môi Sở Hi Thanh không phải co quắp lại, nghĩ thầm các ngươi rất có tiền sao? Gửi nhiều chữ như vậy để làm gì?
Bạn cần đăng nhập để bình luận