Bá Võ

Chương 2525 - Huyết tính

“Diễm Dung?”
Thần Bàn Nhược đầy hứng thú nhìn cảnh tượng dọa người bên sao Huỳnh Hoặc: “Còn tưởng lần này hắn phục sinh thì sẽ tiến bộ hơn, kết quả vẫn ngu xuẩn như vậy, hắn thậm chí còn không có chút định lực nào.”
Trong cuộc chiến 1300 vạn năm trước cũng vậy, 100 vạn năm trước cũng là Diễm Dung giơ Nghịch Thần Kỳ, khởi xướng phạt thiên.
Hôm nay cũng giống vậy, lại bị nhân tộc xúi giục, thảo phạt đồng minh của mình.
“Ngu xuẩn sao? Cũng không tính, chỉ là lợi ích mà thôi.”
Bóng người trong hư vô là Thánh hoàng đời thứ ba, hắn chắp tay sau lưng: “Đối với Diễm Dung, thu hồi tất cả lực lượng có thể thu hồi mới là việc nên làm. Dù sao tình hình của các thần hệ Hỏa cũng không quá lạc quan, 12 Tổ thần, ngoại trừ Long Hi và Chúc Quang âm ra, hắn chính là kẻ bết bát nhất. Ngươi thật sự cho rằng Khi Thiên chi pháp của ngươi có thể làm cho một Tổ thần như hắn cam tâm thuận theo, nghe ngươi sắp xếp? Hắn dựa vào cái gì mà phải ủy khuất như vậy?”
“Quả thực.” Thần Bàn Nhược gật đầu: “Chỉ cần Diễm Dung nhìn thấy hi vọng cướp lại sao Huỳnh Hoặc, hắn chắc chắn sẽ ra tay. Các chỉ cần hứa hẹn giúp hắn ngăn cản Cửu Phượng. Mà Khi Thiên chi pháp của ta lại không thể áp chế bản năng và dục vọng của Diễm Dung.”
“Các ngươi cũng đoán được tam đại Ty Thiên sẽ mơ ước Vận Mệnh chi pháp của ta, ra tay che đậy thiên địa và tương lai, để ta không thể không nghĩ cách thăm dò…”
Hắn hơi dừng lại, khóe môi khẽ cong lên: “Nhưng các ngươi có thể xác định, kẻ vừa tiến vào Minh giới là bản thân Cửu Phượng sao?”
Thánh hoàng đời thứ ba nhất thời kinh ngạc, không phải Cửu Phượng vậy thì là ai?
Khi Thiên và Vạn Trá chi pháp của Thần Bàn Nhược lại mạnh đến mức có thể giấu diếm mình và Diễm Dung sao?
Hắn nhìn về phía Thiên Đạo Thạch Lâm, phát hiện 2 bia đá Khi Thiên và Vạn Trá đã na di đến biên giới tầng thứ năm, tiếp cận với tầng sáu.
Phải biết, tầng năm đã là lực lượng thiên quy cấp bậc Tổ thần, cũng có thể xưng là Đại La và Thái Thượng!
Tên này vậy mà vẫn che giấu lực lượng bản thân, hơn nữa che giấu rất nhiều.
Thần Bàn Nhược đã giấu diếm tất cả mọi người trong thiên địa…
Thánh hoàng đời thứ ba lại rất bình tĩnh.
Thật ra hắn không để ý là ai tiến vào Minh giới, mục đích ngày hôm nay chính là kéo DIễm Dung xuống nước.
Hôm nay Diễm Dung và Thiên Táo Tinh Quân ra tay, như vậy ‘Vạn Tai chi chủ’ và Thái Hạo nhất định sẽ mơ ước các ngôi sao quanh Huỳnh Hoặc.
Cử động của mấy vị này, sẽ tác động đến toàn bộ thế lực trong tinh không.
Đây chính là bản tính của sinh linh có trí khôn, Thần Bàn Nhược cũng không thể đảo ngược.
Giống như 1300 vạn năm trước, Thần Bàn Nhược lợi dụng sợ hãi và căm ghét của các thần với hai tộc nhân long, chỉ một ngày se chỉ luồn kim, đã thúc đẩy các thần Bàn Cổ và các thần Hỗn Độn liên minh.
Vì vậy Phượng tộc có thể bảo vệ Huỳnh Hoặc hay không, thì nhân tộc vẫn là kẻ thắng, chỉ là thắng nhiều hay thắng ít thôi.
“Ta vẫn cho rằng hành trình Minh giới này của ngươi và Sở Hi Thanh, là có mưu đồ gì to lớn lắm. Nhưng bây giờ xem ra, cũng chỉ đến vậy…”
Thần Bàn Nhược cười một tiếng.
Từ trước đến nay, mỗi một chiêu của Sở Hi Thanh đều cực kỳ tàn nhẫn xảo quyệt.
Nhưng đến ngày hôm nay, thế đã hết, không thể tiếp tục được nữa.
Thần Bàn Nhược nhìn Thánh hoàng đời thứ ba với ánh mắt thâm sâu khó lường: “Ngươi nhất định là đang nghĩ, cục diện càng hỗn loạn thì càng có lợi cho các ngươi đúng không?”
“Quả thực là như vậy, nhưng ngươi cho rằng, ta sẽ cho các ngươi cơ hội nhiễu loạn thiên địa này sao? Các ngươi dựa vào cái gì mà cho rằng, ta sẽ để hắn sống sót rời khỏi Minh giới?”
Hiện giờ, khí vận của nhân tộc đều nằm trên người Sở Hi Thanh.
Sơ hở lớn nhất của nhân tộc cũng nằm ở đây.
Hành vi ngu xuẩn nhất của Sở Hi Thanh chính là rời khỏi Thần Châu, tiến vào Minh giới.
Hành động này, cố nhiên có thể hấp dẫn sự chú ý của Thần Bàn Nhược hắn và các thần, cũng từ đó tranh thủ được cơ hội, nhưng cũng khiến Sở Hi Thanh rơi vào hoàn cảnh nguy hiểm.
Khi Thần Bàn Nhược vừa dứt lời, một tiếng nổ rung trời truyền ra từ hư không.
Một đạo kiếm ý cực kỳ sắc bén, ngậm lấy sát, trảm, diệt, tru, đồ, lục, tiêm phá tan U Minh chi giới, xuyên thấu U Đô Minh Hải, chỉ thẳng vào tòa chiến trường cổ kia.
Còn có một trong mắt đỏ ngòm xuất hiện trong tinh không.
Đó là một quái vật cực kỳ khủng bố, phía sau tròng mắt màu đỏ ngòm là vô số tơ máu. Những mạch máu và dây thần kinh này lại nối tiếp với hai cánh tay khổng lồ.
Hình dáng của cánh tay này không giống với đại đa số Cự linh, chẳng những có ba đoạn tay, mà phần cuối tay còn là một binh khí sắc bén.
Tròng mắt khổng lồ lạnh lùng nhìn Thánh hoàng đời thứ ba một chút, rồi lập tức hóa thành một vệt ánh sáng màu máu, men theo con đường do kiếm ý của Thất Sát Tinh Quân tạo thành, lao vào trong nơi sâu xa của Minh giới.
Nội tâm của Thánh hoàng đời thứ ba nhất thời chìm xuống.
Thất Sát Tinh Quân xuất hiện cũng không có gì lạ.
Thần Bàn Nhược có thể thuyết phục các thần hệ Kim ra tay cũng là chuyện bình thường.
Để Thánh hoàng đời thứ ba giật mình chính là, quái vật khủng bố kia… chính là La Hầu đại đế!
Khác với họ tưởng tượng, Thần Bàn Nhược không phải đang mưu đồ phục sinh La Hầu, mà là đã khiến cho ‘Vạn Diệt chi chủ’ La Hầu trở về.
Thánh hoàng đời thứ ba không khỏi nở nụ cười bất đắc dĩ.
Không hổ là Khi Thiên Vạn Trá chi chủ!
Trong 1300 vạn năm qua, vị này đã tích lũy không biết bao nhiêu con bài và thủ đoạn, hơn nữa còn làm ở ngay dưới mắt các thần.
Chẳng trách vị này dám nói, trước sức mạnh tuyệt đối, cái gọi là mưu lược quá buồn cười.
“Xem đi!”
Thần Bàn Nhược nhìn sao Huỳnh Hoặc.
Trong khoảng thời gian ngắn ngủi này, quanh ngôi sao này đã bình tĩnh lại.
Ngọn lửa ngập trời kia cũng đã tiêu tan.
Thần Bàn Nhược mỉm cười đầy chế giễu: “Xem ra Hỏa Thần của chúng ta đã bình tĩnh lại.”
Cục diện ở bên kia vẫn luôn nằm trong lòng bàn tay của hắn.
Không ngoài dự liệu, vị Hỏa Thần nóng tính kia lại bị hắn thuyết phục lần nữa.
Thánh hoàng đời thứ ba không khỏi thở dài.
Hắn và Huyền Hoàng thủy đế đều từng thua trong tay Thần Bàn Nhược.
Chỉ cần vị này nghiêm túc, là có thể tiêu diệt tất cả phản kháng.
Chỉ là hắn có vết xe đổ của Huyền Hoàng thủy đế, cho nên càng cẩn thận hơn, lại được Táng Thiên yểm trợ, nên giữ được một mạng.
Nhưng đến nay, Thánh hoàng đời thứ ba vẫn không thể xác định, Thần Bàn Nhược là không thể làm gì mình, hay là giữ mình lại để kiềm chế các thần.
Vì vậy hắn rất kính phục Trí Tẩu, tuy Trí Tẩu càng chiến càng bại, nhưng vẫn đấu trí đấu dũng với Thần Bàn Nhược đến mấy trăm vạn năm.
“Không hổ là người, đứa bé kia nói đúng rồi. Nếu như chỉ dùng mưu lược để đánh bại ngươi, vậy thì đúng là nằm mơ.”
Thánh hoàng đời thứ ba hít thở thật sâu, tự tin trong mắt không giảm mà còn tăng: “Hắn còn nhờ ta chuyển cáo một câu, các hạ tính toán không bỏ sót, nhưng lại coi thường huyết tính của nhân tộc chúng ta rồi.”
Hả?
Thần Bàn Nhược chợt nhìn về phía Thánh hoàng đời thứ ba.
Đã đến nước này rồi.
Thằng nhãi ranh kia còn có thể làm gì?
Bạn cần đăng nhập để bình luận