Bá Võ

Chương 1942: Hạt đào bằng sắt (3)

“Đi!”
Hoàng Hắc Huyền cực kỳ quyết đoán, hắn bỏ qua không để ý đến đại chủ tế của ‘Huỳnh Hoặc tinh quân’ đang ra sức giãy dụa, lập tức quay người chạy trốn.
Mấy người còn lại cũng tản ra bốn phương tám hướng.
Hai người Tần Phụng Tiên và Trang Nghiêm đã bỏ chạy ngay khi Sở Vân Vân đâm thủng ngực của vị đại chủ tế kia.
Bọn họ đã sớm nhìn ra tình huống không ổn.
Đại quân Cự linh bên dưới đã chạy tán loạn, tình thế song phương bắt đầu đảo ngược, kẻ đi săn đã trở thành con mồi.
Sở Vân Vân sẽ không hạ thủ lưu tình vào lúc này.
Nàng sẽ dùng tất cả khả năng, tất cả sức lực để giữ bọn họ lại đây, khiến bọn họ chôn xương dưới núi Ô Kim này.
Vì vậy, dù ở đây thêm một cái hô hấp thì cũng là rất nguy hiểm.
Tần Phụng Tiên ẩn giấu thân phận, hắn cũng giữ lại rất nhiều thực lực, vẫn luôn dùng sáu phần mà thôi.
Lúc này hắn dốc hết tốc độ để bỏ chạy, chỉ chớp mắt đã bay xa hơn ngàn trượng.
Tần Phụng Tiên thậm chí còn thử phá tan hư không, dùng phương thức nhanh hơn để bỏ chạy.
Đám võ tu Siêu Phẩm như bọn họ cũng không dễ chết, bằng không Vô Tướng thần tông cũng không phong ấn nhiều Siêu Phẩm như vậy ở trong Vạn Ma quật.
Đó không chỉ là để hút máu…
Tần Phụng Tiên cũng không dám bất cẩn.
Dù sao đây cũng là Bá Võ Vương nắm giữ Tuyệt Thiên chi đạo.
Chỉ cần nữ tử này chịu trả giá, nhất định có thể ban tặng cho bọn họ tuyệt đối tử vong.
Sức chiến đấu của Trang Nghiêm lại kém Tần Phụng Tiên một chút, lúc nãy hắn cũng rất ra sức, chỉ giữ lại không đến hai phần mười.
Nhưng Phong độn của hắn lại không kém, tốc độ cũng không kém hơn Tần Phụng Tiên là bao.
Sở Vân Vân không để ý đến những người khác, cũng không nóng lòng ra tay.
Nàng nghiêng đầu, lạnh nhạt nhìn Hoàng Hắc Huyền.
Sở Vân Vân tiếp tục súc thế tụ lực, võ ý và chân nguyên bắt đầu tăng lên đến cực thịnh lần nữa.
“Chết!”
Sau khi bỏ chạy, Hoàng Hắc Huyền vẫn đề phòng và cảnh giác, một thân chân nguyên được vận chuyển đến cực hạn.
Hắn biết mục tiêu hàng đầu của Sở Vân Vân chính là mình.
Nhưng nữ tử này muốn hắn chết thì không dễ dàng như vậy!
Cuộc chiến Thương Lang nguyên, Lý Trường Sinh đệ nhất phàm nhân kia cũng không làm gì được hắn.
Nhưng một cái chớp mắt tiếp theo, sắc mặt của hắn hơi đổi, quay đầu nhìn về phía xa xa.
Hắn nhìn thấy một chùm sáng màu đỏ thắm bỗng nhiên bắn thẳng về phía hắn từ đường chân trời.
Đó là cái gì…?
Chùm sáng màu đỏ thắm kia cực nhanh, Hoàng Hắc Huyền vừa mới xuất hiện ý nghĩ, thì chùm sáng này đã đánh đến trước ngực hắn.
Mà lúc này, La Hán Tông vẫn nấp ở ngoài 50 dặm đã nhếch miệng cười, thu hồi pháp quyết.
Đó là ‘Tử Vong chi quang’ của ‘Tam Đế thần nhãn’, được hắn điều khiển hàng lâm tại nơi này.
Ánh mắt Hoàng Hắc Huyền mờ mịt, cảm giác thân thể của mình, máu thịt của mình đang tan vỡ từng tấc từng tấc một.
Chùm sáng này ngậm lấy rất nhiều thiên quy mạnh mẽ, chỉ vẻn vẹn một đòn, liền đánh tan thân thể Bán Thần của hắn.
Nhưng đây rốt cuộc là thứ gì? Lại đến từ đâu?
Hoàng Hắc Huyền lập wtsc ý thức được, bây giờ không phải lúc nghĩ mấy thứ này.
Hắn ra sức giãy dụa, chống lại lực lượng thiên quy mạnh mẽ trong cơ thể.
Hoàng Hắc Huyền kích phát lực lượng huyết mạch tiềm tàng trong cơ thể, lại nuốt hai viên thần đan.
Điều này làm cho máu thịt của hắn liên tục sinh sôi, nhưng lại không thể giúp hắn thoát khỏi tử vong.
Hoàng Hắc Huyền lại lấy ra mấy cái búp bê gỗ màu đen.
Những cái búp bê gỗ này bắt đầu bốc cháy, hóa thành tro tàn.
Mà mỗi một cái búp bê gỗ biến mất, đều sẽ mang theo một loại thiên quy trong cơ thể hắn.
“Ngươi không giết được ta!”
Hoàng Hắc Huyền phát ra tiếng gào thét.
Hắn là Siêu Phẩm! Là Siêu Phẩm trung vị sống hơn 2000 năm!
Hắn không thể chết dễ dàng như vậy!
Mặc kệ là Siêu Phẩm nào cũng có thân thể Bán Thần, đều tiếp cận với bất tử bất diệt!
Hoàng Hắc Huyền đã khôi phục hai mắt.
Nhưng ánh mắt của hắn lại hơi kinh ngạc.
Hoàng Hắc Huyền nhìn thấy Sở Vân Vân ở cách đó không xa đã ném ra một cái xúc xắc mười tám mặt có hai màu vàng đen.
Đây là?
Ánh mắt Hoàng Hắc Huyền mờ mịt.
Hắn sinh ra ở 2900 năm trước, sinh ra sau Thái Vi Viên diệt vong hai vạn năm.
Hoàng Hắc Huyền cũng không uyên bác như vậy, cho nên hắn cũng không biết đây là thứ gì.
Nhung bản năng của hắn lại báo cho hắn biết, thứ ở trước mắt cực kỳ nguy hiểm.
Cái xúc xắc kia xoay tròn, cuối cùng sắp ngừng lại ở 9 điểm.
Nhưng đúng lúc này, một con Tiểu tinh linh sáu cánh bé nhỏ hiện ra ở bên cạnh xúc xắc.
Nàng nỗ lực đẩy xúc xắc, còn nhỏ miệng kêu ‘hò dô hò dô’, cuối cùng xúc xắc hiện ra 18 điểm.
Khóe môi Sở Vân Vân cong lên, vui vẻ vỗ vỗ đầu Tiểu tinh linh.
Cùng lúc đó, sắc mặt Hoàng Hắc Huyền đã trắng bệch.
Đây… là một thần khí loại vận mệnh.
“Ngươi không nên giết ta.”
Hoàng Hắc Huyền không tự chủ được mà gầm lên giận dữ, tiếng nói vang tận trời cao: “Thiết Kích Vô Địch - Tần Phụng Tiên cũng ở chỗ này! Cự linh cao 30 trượng kia chính là hắn, hắn cũng chính là kẻ thù của ngươi!”
Bạn cần đăng nhập để bình luận