Bá Võ

Chương 2552 - Thần vẫn (2)

Dưới sự chú ý của tất cả thần linh trong vùng sao trời này, Ma thần Táng Thiên một búa bổ nát chân phải của Băng Thần – Huyền Đế, khiến cho vô số máu thịt đóng băng bay tung tóe trong tinh không.
Thân thể của Băng Thần – Huyền Đế vẫn đang tái sinh, nhưng tốc độ rất chậm.
Bản thân hắn không quá am hiểu khôi phục máu thịt.
Táng Thiên còn dùng Hủy Diệt chi pháp để hủy diệt khái niệm tồn tại và nhân quả của hai tay và chân của hắn.
Băng Thần – Huyền Đế không thể không dùng băng để tạm thời thay thế chân phải của mình.
Mà lúc này, tất cả đế quân đều bị ‘Nghịch Thần chi hỏa’ ngập trời của Táng Thiên ép phải lùi ra xa.
Hiện giờ, bọn họ muốn đến gần cũng khó khăn, ánh mắt tất cả đều tràn ngập vẻ kiêng kỵ và sợ hãi đến cực điểm.
Ngay cả dòng dõi của Băng Thần như … Cô Xạ, Thủy Đức và Thiên Sương, cũng bị Băng Thần – Huyền Đế quát to, không thể không tránh xa Táng Thiên.
Hiện trường chỉ còn lại mấy bộ thần khí hóa thể của các Tổ thần, vẫn đang ác chiến với Táng Thiên.
Tuy rằng bản thể của họ không đến, nhưng cũng dốc rất nhiều thần lực vào trong hóa thể, dốc sức ngăn cản Táng Thiên.
Nhưng lưỡi búa của Táng Thiên vẫn liên tục nện vào thân thể của Băng Thần – Huyền Đế.
Không có bất kỳ người nào, bất kỳ lực lượng nào có thể ngăn cản hắn.
Sắc mặt Huyền Đế vốn tái nhợt, giờ càng trắng như tờ giấy.
Hắn cũng há to miệng hô hấp nguyên linh thiên địa, ra sức khôi phục.
Tuy nhiên, chiến ý của Băng Thần – Huyền Đế vẫn cao ngút trời: “Đây chính là Hủy Diệt của ngươi? Rất mạnh, ngươi thật sự rất mạnh!”
“Một trăm vạn năm trôi qua, ngươi đã mạnh hơn so với lúc chém Thái Hạo, mạnh hơn rất nhiều! Nhưng chút trình độ này mà đã muốn giết ta? Giết một ‘Bàn Cổ chúa tể’? Không thể, tuyệt đối không thể! Ngươi nằm mơ!”
Hắn không giống với Thái Hạo khi trước.
Lúc trước, Thái Hạo bị các thần kiềm chế, thậm chí là vây công; mà hắn bây giờ, chỉ phải đối đầu với một mình Táng Thiên.
Huyền Đế không lùi một bước, dùng băng làm tay, vung trường đao chém xuống.
Tuy rằng đại đa số đều thất bại, nhưng cũng có một phần chém trúng thuẫn của Táng Thiên, hàn lực mạnh mẽ lập tức đóng băng một chút cơ thể của Táng Thiên, thậm chí là đóng băng ‘Nghịch Thần chi hỏa’ của hắn.
Nhưng chỉ trong hai cái hô hấp, hai tay bằng băng của Huyền Đế đã bị Táng Thiên đánh nát 17 lần! Cuối cùng thậm chí còn một búa phá tan lồng ngực hắn.
Mà hàn lực tập kích Táng Thiên, chỉ vẻn vẹn đóng băng một bộ phận lục phủ ngũ tạng hắn, không thể thâm nhập sâu hơn. Ma hỏa màu đen ngập trời kia vẫn đang thiêu đốt hừng hực, thậm chí bao trùm ngàn dặm tinh không.
Băng Thần – Huyền Đế rốt cuộc cũng tuyệt vọng.
Hắn tuyệt vọng nghĩ, thiên ý của thế giới này, và cả phụ thần của hắn, vì sao lại quan tâm đến Long Hi và dòng dõi của Long Hi như vậy?
Bọn họ nhìn như không kế thừa bất kỳ năng lực chiến đấu nào của Bàn Cổ, cũng không có hình thái thú thể.
Nhưng mà hình thể của bọn họ lại tương tự với Bàn Cổ nhất.
Tiên Thiên Thần Thể của họ cũng có vô hạn khả năng.
Giống như Táng Thiên trước mắt hắn…
Tại sao thế giới này lại có lực lượng huyết mạch đáng sợ như vậy?
Băng Thần – Huyền Đế không biết người này đã dùng Thần Lực Tái Thôi bao nhiêu lần, nhưng hắn có thể xác định là, loại lực lượng không có cực hạn này, đã cực kỳ tiếp cận với Siêu Thoát!
“Ngươi muốn ta chết? Vậy thì như ngươi mong muốn…”
Băng Thần – Huyền Đế đầu tiên là cười thê lương tuyệt vọng, sau đó hai mắt trợn trừng, sắc mặt cực kỳ dữ tợn và hung ác: “Hôm nay chúng ta đồng quy vu tận!”
Ầm!
Trong khoảnh khắc này, Táng Thiên một búa đập nát đầu Huyền Đế.
Nhưng cũng trong nháy mắt này, thần khu của Băng Thần – Huyền Đế chợt nổ tung, một luồng hàn lực khó mà tưởng tưởng nổi bùng nổ trong tinh không, cuốn sạch bốn phương tám hương, để cho nửa màn trời đều là sương lạnh.
Trong lúc nhất thời, ngay cả không gian và thời gian cũng bị đóng băng, Ma thần Táng Thiên đứng mũi chịu sào, cũng bị lực lượng của Băng Thần – Huyền Đế đóng băng thành tượng đá.
Thần khí hóa thể của những Tổ thần kia cũng bị đóng băng giữa tinh không.
Nhưng chỉ 30 cái hô hấp sau, lớp băng bên ngoài Táng Thiên bắt đầu vỡ vụn.
Thân khu của hắn đi ra ngoài.
Trong nháy mắt này, một luồng ánh mặt trời nóng rực như có thể hòa tan tất cả chiếu thẳng về phía hắn, làm cho lớp băng quanh người Táng Thiên bị hòa tan.
Táng Thiên vô thức giơ thuẫn lên ngăn cản trước người.
Nhưng vô dụng, sau khi thần lực của Băng Thần biến mất, nhưng sát linh chung quanh Táng Thiên đã từ từ thức tỉnh.
Cũng vào lúc này, giọng nói của Thần Phổ Chiếu lại truyền vào tai hắn.
“Không hổ là Thần Tôn, lại thật sự giết chết Băng Thần!”
Giọng nói của Thần Phổ Chiếu rất kích động.
Hắn không thể không kích động.
Đó chính là một Tổ thần, một Bàn Cổ chúa tể đấy!
Hôm nay hắn tận mắt nhìn thấy một Bàn Cổ chúa tể chết, chết dưới búa của Táng Thiên!
Nhưng Thần Phổ Chiếu vẫn áp chế nỗi lòng: “Bệ hạ còn để ta chuyển cáo, nếu như Thần Tôn còn có thể kiên trì, vậy thì mau trở về Ma vực Chiến giới. Hắn sẽ nghĩ cách cứu viện Hữu Sào thị, để ngươi không còn lo lắng. Nếu như ngài không thể kiên trì, vậy thì lập tức tự bạo thần khu, phân tán nguyên chất, đừng để cho bất kỳ kẻ nào có cơ hội cướp được nguyên chất bản mệnh của ngài.”
Táng Thiên lại không làm thế, hắn đưa mắt nhìn về phía hư không, nhìn ra ngoài 130 vạn dặm tinh không, nhìn vào Hư Thần – Xa Nguyên đang ngồi trên thần tọa.
Cánh tay phải của hắn lại căng phồng lên, ma hỏa lại ngập trời.
Thần Lực Tái Thôi! Tái Thôi!
Mãi đến tận cực hạn, tay phải Táng Thiên chợt nổ ‘ầm’ một tiếng, chiếc búa trong tay hắn cũng bay thẳng về phía Hư Thần – Xa Nguyên.
Xa Nguyên thay đổi sắc mặt, lại không thể tránh né.
Hans không ngừng vặn vẹo không gian, xé rách một tầng lại một tầng không gian, nhưng chiếc búa kia vẫn bay thẳng về phía hắn.
Cuối cùng, Xa Nguyên chỉ có thể toàn lực vung kiếm, chống đỡ chiếc búa như lưu quang kia.
“Ầm!”
Cánh tay phải của Xa Nguyên nát bấy đến tận gốc, lồng ngực cũng sụp đổ, miệng không ngừng phun máu tươi.
Hắn dốc sức khôi phục lại, chỉ chớp mắt đã bình thường như cũ.
Nhưng Xa Nguyên cũng đã cảm ứng được mấy ánh mắt âm lãnh từ hư không.
Xa Nguyên không khỏi lạnh lùng nhìn nhau với Táng Thiên ở phía xa xa.
Hắn đang nghĩ, đây cũng là bố trí của Sở Hi Thanh sao?
Thánh hoàng đời thứ tư, muốn hắn mất lực lượng áp chế các thần?
Hắn muốn khơi dậy dã tâm của Bạch Đế? Muốn Thái Hạo dấy lên hi vọng trở về đế vị?
Trong tinh không, Thần Phổ Chiếu lại cảm khái không thôi, hắn có thể xác định, đây hoàn toàn là ý chí của Táng Thiên.
Sở Hi Thanh chưa từng có ý này.
Vị Ma thần sừng sững tinh không, che chở nhân tộc trăm vạn năm này, thật ra cũng có trí tuệ bất phàm.
Nhưng một cái chớp mắt tiếp theo, Thần Phổ Chiếu liền cảm thấy Táng Thiên đang co rút lại đến cực hạn, sau đó nổ tung. Một luồng ánh sáng mạnh chiếu rọi bốn phương, tất cả thần linh trong tinh không đều phải nhắm mắt lại.
Thần Phổ Chiếu không khỏi yên lặng.
Ma thần Táng Thiên từng khiến cho toàn bộ tinh không sợ hãi, hôm nay rốt cuộc đã ngã xuống…
Bạn cần đăng nhập để bình luận