Bá Võ

Chương 614: Huyết Nhai Đao và Sở Hi Thanh (5)

Lần này, Vô Tướng thần tông đã phái đặc sứ Huyết Nhai đến ba mươi tám châu trong thiên hạ, tuy rằng bọn họ đều xuất thân từ Thuật Sư Viện, nhưng người phụ trách việc này là Thanh Hư Tử.
Hắn là đại trưởng lão Giáo Viên Viện, phụ trách việc truyền thừa tất cả võ đạo và pháp thuật của tông môn, lo chuyện truyền nhân của Thần Ý Xúc Tử Đao là danh chính ngôn thuận.
“Máu người của người có thể khiến Huyết Nhai Bàn hiện lên vòng thứ tám và thứ chín, nhưng lại rất yếu ớt?”
Thanh Hư Tử nhìn bình ngọc trước mắt, trên mặt hiện lên ý khó hiểu.
Thật ra thì một tháng trước, Tông Thư Lệnh đã đưa thư vạn dặm, báo cáo chuyện này cho bản sơn.
Tuy nhiên, vị đặc sứ này có tính cách cẩn thận, rất sợ máu của Sở Hi Thanh sẽ có sơ suất gì.
Hắn không dùng mấy thứ như Càn Khôn phi kiếm, mà cố ý nhờ một vị đệ tử nội môn đang muốn trở về tông môn, đưa giọt tinh huyết này của Sở Hi Thanh về Vô Tướng thần tông.
Vì vậy, đến hôm nay thì Thanh Hư Tử mới nhìn thấy bình ngọc này.
Tình huống mà Tông Thư Lệnh miêu tả, bọn họ cũng chưa bao giờ nhìn thấy.
Tố chất tu luyện Thần Ý Xúc Tử Đao, có chính là có, không có chính là không có, nào có sáng mà lại không sáng chứ?
Người chế tác ba mươi tám cái Huyết Nhai Bàn là đại trưởng lão Thiên Công Viện cũng cho giải thích. Huyết Nhai Bàn hẳn là cảm ứng được Sở Hi Thanh có một phần tố chất tu luyện Thần Ý Xúc Tử Đao, nhưng không thể nào xác định được, vì vậy mới sáng mà chưa sáng.
Tuy nhiên, chuyện này đúng là rất dễ giải quyết.
Thanh Hư Tử cầm chuông lên, lắc nhẹ: “Tông Linh Uy, ngươi đi vào một chuyến.”
Ngay sau đó, một người trẻ tuổi tầm ba mươi đã đi vào.
Người này da mặt trắng nõn, ngũ quan thanh tú, vành tai rất to lớn, hầu như đã rủ xuống đến vị trí song song với môi.
Hắn tên Tông Linh Uy, là một trong hai người canh giữ Huyết Nhai Đao khi đao ý của nó hóa hình, chấn động ngàn dặm.
Bây giờ, đang ngốc trong Giáo Viên Viện để tìm hiểu đao pháp.
Sau khi người này đi vào, liền cung kính thi lễ: “Đại trưởng lão, xin hỏi ngài có dặn dò gì?”
“Đúng là có một chuyện, có liên quan đến Huyết Nhai Đao, xem như là một chuyện không cần phiền hai chủ.”
Thanh Hư Tử mỉm cười với hắn, tiện tay ném bình ngọc qua: “Linh Uy, ngươi mang giọt tinh huyết trong này, nhỏ vào trên lưỡi đao của Huyết Nhai Đao, nhìn xem Huyết Nhai Đao có phản ứng gì. Đúng rồi, nhớ đến Thuật Sư Viện, gọi ta bên thuật sư tứ phẩm đi theo. Nếu như Huyết Nhai Đao không có động tĩnh, vậy thì thôi, nếu như có phản ứng, vậy thì phải che đậy khí cơ.”
Không thể tái phạm vào bài học lần trước.
Tuy rằng Thanh Hư Tử không cho là Đông Châu Sở Hi Thanh kia là người mà Huyết Nhai Đao cảm ứng, nhưng lại không thể bỏ sót.
Chẳng may là hắn thì sao?
Vẻ mặt Tông Linh Uy trở nên nghiêm túc.
Hắn cung kinh tuân mệnh, sau đó cầm bình ngọc lui ra khỏi gian phòng.
Lúc này, Thanh Hư Tử lại đưa mắt nhìn bản ‘chú giải Bạch Mã Phi Mã’ ở phía trước.
Bạch Mã Phi Mã? Không phải Bạch Mã Phi Mã của tên dâm tặc ở Đông Châu chứ?
Chú giải?
Là chú thích nên lợi dụng Bạch Mã Phi Mã này thế nào sao? Lại làm một tên dâm tặc lợi hại hơn?
Thanh Hư Tử hơi lắc đầu, nhưng vẫn mở sách ra, cẩn thận nhìn xem.
Một lát sau, Thanh Hư Tử liền phát ra tiếng ồ, hắn lại bắt đầu xem lại từ đọc, cẩn thận đọc từng dòng một.
Vận dụng một tia ‘đạo vận’ của Bạch Mã Phi Mã vào trong võ đạo, hòa vào trong Dưỡng Nguyên Công?
Đây là biện pháp tốt!
Nếu làm vậy, có thể sử dụng một tia Đạo vận kia cho bất kỳ pháp môn và võ đạo nào.
Một khi có người dưới tứ phẩm tu luyện được, thì sẽ rất khó gặp đối thủ trong cùng cấp bậc.
Chỉ có đến cấp độ tứ phẩm, Đạo vận bắt đầu trở nên thường thấy hơn, thì hiệu quả của Bạch Mã Phi Mã mới sẽ suy yếu.
Tuy nhiên người này vẫn quá lỗ mãng.
Dưỡng Nguyên Công là kết quả của mấy chục đời Vô Tướng thần tông nghiên cứu và hoàn thiện, bản thân công pháp đã gần với hoàn mỹ.
Lúc này có thêm bất kỳ một biến hóa nào, cũng sẽ dẫn đến hậu quả khó lường trước, có thể ảnh hưởng đến con đường tu hành sau này.
Ah?
Cái kết hợp này lại rất hoàn mỹ! Sửa không tệ, không có khuyết điểm.
Giống như một cái cây đại thụ to bằng trời, mọc ra một cái phân nhánh nho nhỏ, thì cũng không ảnh hưởng đến thân cây, không chạm đến gốc rễ.
Đông Châu Sở Hi Thanh. . .
Đây là lần đầu tiên Thanh Hư Tử cảm thấy hứng thú với cái tên này.
Sau đó, vẻ mặt hắn hơi động, giơ tay lên hút một cái, bản Thiên Cơ Võ Phổ ở trên bàn lập tức bị hút đến trước mặt hắn.
Quyển sách kia tự động lật trang, mãi đến trang thứ 152 mới dừng lại.
“Hạng 10 Thần Tú Thập Kiệt đao: Sở Hi Thanh!”
Thanh Hư Tử nhìn hàng chữ này, vẻ mặt cực kỳ vui mừng.
Có thể kích phát bảy vòng đầu của Huyết Nhai Bàn, có thể thấy được thiên phú của Sở Hi Thanh. Lại có thể hòa Bạch Mã Phi Mã vào trong võ đạo, thì lại có thể biết ngộ tính của hắn.
Khó được chính là người còn trẻ tuổi mà đã có thể bước lên Thần Tú Thập Kiệt.
Bạn cần đăng nhập để bình luận