Bá Võ

Chương 899: Tử vong (4)

“Lương Thần, ngươi nghe nhầm rồi, làm gì có tiếng kêu cứu nào.”
Thính lực của hắn mạnh hơn Chu Lương Thần rất nhiều, đã nghe ra tiếng kêu cứu đó là của Sở Mính.
Sở Hi Thanh chỉ hận không thể đạp chết Sở mính, làm sao có thể chạy qua cứu người được.
Chỉ là ngay khi Sở Hi Thanh bắt đầu tăng tốc, giọng nói của Sở Mính đột nhiên cao hơn, nhẹ nhàng truyền đến.
Trong lời nói của nàng còn ngậm lấy vài phần nôn nóng: “Sở Hi Thanh, ta biết là ngươi! Ta nghe thấy tiếng nói của thuộc hạ của ngươi, ngươi và ta là đồng môn, ngươi dám thấy chết không cứu?”
Mặt Sở Hi Thanh nhất thời đen xì, hắn quay đầu trừng mắt với Chu Lương Thần một chút, sau đó không thể không chuyển hướng về phía bụi mù đó.
Đúng là hắn căm thù Kinh Tây Sở thị đến tận xương tủy.
Đặc biệt là tứ phòng của Sở gia.
Nhưng hắn lại không thể không để ý đến môn quy của Vô Tướng thần tông.
Chu Lương Thần hiện lên vẻ ngượng ngùng.
Hắn biết là câu nói vừa rồi của mình đã bị Sở Mính cảm ứng được.
Tuy rằng đến bây giờ hắn vẫn không hiểu được, vì sao Sở Hi Thanh lại có ác ý lớn như vậy với SỞ Mính.
Tuy Sở Hi Thanh đã đổi phương hướng, nhưng tốc độ của hắn rất chậm.
Sở Hi Thanh dùng hai khắc thời gian để chạy một trăm năm mươi dặm, nhưng lúc này chạy chưa được mười dặm mà đã mất nửa khắc rồi.
Giọng nói của Sở Mính càng nôn nóng hơn: “Sở Hi Thanh! Các ngươi còn muốn kéo dài đến khi nào? Tổng cộng mới mười mấy dặm, ngươi định đi bao lâu? Nhanh đến cứu người!”
Nàng tràn đầy giận, nên giọng nói cũng hơi vặn vẹo.
Sở Hi Thanh lại không thèm quan tâm, vẫn cứ ung dung thong thả tiến lên.
Hắn nghĩ thầm, chẳng lẽ ta không cần quan sát hoàn cảnh sao?
Đừng cứu người không được mà còn kéo cả bản thân mình vào.
Mình không buông tay bỏ đi, vậy không tính là thấy chết không cứu.
Còn về phần cứu thế nào, cứu lúc nào, vậy môn quy cũng không quy định nha.
Lúc này, hắn đã nhìn thấy tình hình ở cách đây mấy dặm.
Đang đuổi giết Sở Mính và hai Đạo thị Sở Sơn, Sở Thạch của nàng, chính là một đám quái nhân nhìn như tích dịch (thằn lằn).
Có thể nói nó như một thể kết hợp giữa người và thằn lằn, đứng thẳng bằng hai chân, đầu thằn lằn thân người, bên ngoài cơ thể màu xanh còn có một tầng vảy giáp bao trùm.
Số lượng của đám thằn lằn hình người này khoảng tầm hai trăm.
Chúng nó giơ tay giơ chân đều rất ác liệt, tốc độ di chuyển còn nhanh hơn đám Mộc tinh kia nhiều, chỉ là sức mạnh thì kém hơn đám Mộc tinh kia một bậc.
Nhưng hơn hai trăm thằn lằn hình người cấp độ thất phẩm này còn chưa đủ để đưa mấy người Sở Mính vào chỗ chết.
Ba người này đều có tu vị lục phẩm, tốc độ thân pháp cực nhanh, vượt xa đám thằn lằn hình người kia.
Bọn họ chỉ cần dùng toàn lực để bỏ chạy, liền có thể thoát được.
Thứ chân chính khiến ba người bọn họ rơi vào hoàn cảnh khó khăn, chính là bảy đạo bóng người nhanh như tia chớp màu đen kia.
Sở Hi Thanh ngưng thần quan sát, phát hiện bảy bóng người kia cũng là thằn lằn hình người, chỉ là thân hình của chúng nó to hơn đồng loại, thân thể cũng càng mạnh mẽ hơn.
Ngoài ra, chúng nó còn mặc chiến giáp của nhân loại, tay cầm đao kiếm thương kích, trên người còn đeo vài kiện pháp khí.
Sở Hi Thanh suy đoán những thứ này đều là của những người chết ở trong bí cảnh.
Tuy rằng cách đánh của chúng nó không có kết cấu gì, nhưng bản năng chiến đấu lại rất xuất sắc, thế tiến công rất mãnh liệt.
Sở Hi Thanh nhìn một lát, liền chuyển sự chú ý đến chung quanh, xem xem quanh đây còn có nguy hiểm tiềm ẩn hay không.
Sau đó hắn đứng bất động ở trên một chạc cây ở ngoài ba dặm.
Sở Hi Thanh chắp tay sau lưng, tràn đầy hứng thú mà nhìn ba người Sở Mính bị đuổi giết.
Chu Lương Thần thấy hơi khó hiểu, nhưng vẫn đứng bất động ở sau lưng Sở Hi Thanh.
Hắn kính phục Sở Hi Thanh từ tận đáy lòng, cũng nghe theo Sở Hi Thanh như thiên lôi sai đâu đánh đó.
Bạch Tiểu Chiêu thì lại mở miệng nói tiếng người, nàng chà chà hai tiếng: “Thậm chí còn có cả người thằn lằn luôn này, bí cảnh này quả nhiên là rất thần kỳ.”
Sở Mính ở xa xa đã tức đến nổ phổi, giọng nói của nàng âm trầm lạnh lẽo: “Sở Hi Thanh, ngươi dám đứng nhìn như vậy? Ngươi vì lợi ích cá nhân, mà trơ mắt nhìn đồng môn bị sát hại. Chờ đến khi ra khỏi bí cảnh, ta nhất định báo cáo cho các trưởng lão, để cho sư huynh đệ đồng môn biết cách làm người của ngươi.”
Sở Hi Thanh thì lại thấy buồn cười, lời nói cũng ẩn chứa ý trào phúng: “Ngươi vẫn còn chưa chết mà, nào có cái gì mà thấy chết không cứu? Chờ ngươi đến hoàn cảnh sống còn, thì ta cứu cũng không muộn, hơn nữa sao ngươi biết là ta không ra tay giúp đỡ?”
“Ta khuyên Sở sư muội một câu, ngươi còn lá bài tẩy gì thì dùng nốt đi. Hiện giờ, quanh đây đã có rất nhiều thứ đang nhìn chằm chằm vào các ngươi, nếu các ngươi không nhanh chóng thoát thân, chờ đến khi những thứ kia tập trung lại đây, thì ta có muốn cứu cũng không cứu nổi.”
Bạn cần đăng nhập để bình luận