Bá Võ

Chương 992: Hung thủ

Trước khi tiến vào bí cảnh, Cầm Nhâm thật ra không phục Sở Hi Thanh lắm.
Trong lòng cũng từng có ý tưởng cầu may.
Chỉ cần có cơ hội thích hợp, chưa chắc hắn sẽ không lấy đầu của Sở Mính và Sở Hi Thanh.
Nhưng trận chiến Sở Hi Thanh lấy một địch vạn ngày hôm nay, đã hoàn toàn dập tích ý tưởng tham lam của hắn, càng làm cho hắn phục sát đất.
Mấy đệ tử của Huyền Minh phái, Tuyệt Bích kiếm phái và Vĩnh Hàn cung ở bên cạnh nghe thấy vậy thì đều biến sắc.
Đệ tử Vô Tướng thần tông và Bắc Thiên môn tuyệt đối không rời khỏi bí cảnh. Như vậy người rời khỏi bí cảnh, chỉ có thể chọn từ ba nhà bọn họ thôi.
Sở Hi Thanh lại phất tay áo, vẻ mặt thản nhiên: “Không cần làm như vậy, vẫn còn một canh giờ nữa, kiếm Thời Gian huyết thạch cũng không khó.”
Phương pháp thu thập Thời Gian huyết thạch của Sở Hi Thanh rất đơn giản.
Hắn để đám đồng môn ngăn chặn ở bốn phương tám hướng của thang trời, sau đó dựng một tấm bia gỗ cực lớn ở trước miệng thang, lại viết một hàng chữ ở bên trên đó: Người muốn vào tầng hai, giao nộp ba viên Thời Gian huyết thạch.
Chú: Loại trừ người của các tông môn Huyết Bức sơn, Thần Diễm cung, Dục Giới Đệ Lục thiên, Vô Thượng huyền tông . . .
Chữ là Sở Hi Thanh kế thừa từ trưởng công tử Sở Tranh của Kinh Tây Sở thị.
Chữ của Sở Tranh rất tốt, chỉ là quá thanh tú.
Sau khi Sở Hi Thanh tiếp nhận thì lại có phong cách khác, bút bút đều vô cùng sắc bén như đao như kiếm, còn hàm chứa khí thế bá đạo.
Chưa đến nửa canh giờ sau, bọn họ liền thu được hơn 400 viên Thời Gian huyết thạch.
Cũng không phải tất cả ba ngàn người trong bí cảnh thời gian này đều đến đây vì đầu của hắn và Sở Mính.
Vốn có năm sáu trăm người là đi vào theo đường hầm bình thường.
Còn có một ít người như Ma Chiến lâu, như Tinh Tú tiên tông, mặc dù bọn họ cũng được Tinh thần Đại pháp sư đưa vào, nhưng toàn bộ quá trình đều tự làm việc của mình, cũng không ra tay ác độc với đệ tử Vô Tướng thần tông, cho nên Sở Hi Thanh cũng thả cho bọn họ đi lên.
Ngoài dự đoán của mọi người là, tầm gần nửa canh giờ sau, Phong Đao Điện Kiếm – Nhân Trung Thủ của Quy Nguyên kiếm phái cũng độc thân đi đến trước người Sở Hi Thanh.
Đây là một thanh niên tuấn dật tuyệt luân, khí chất xuất trần như trong tranh, sau lưng còn cõng một đao một kiếm.
Lúc này, Sở Hi Thanh tay đè đao, trong mắt lộ sát cơ.
Quy Nguyên kiếm phái và Vô Tướng thần tông chính là kẻ địch một mất một còn!
Nhân Trung Thủ lại rất bình tĩnh, nhìn thẳng vào Sở Hi Thanh: “Sở huynh, từ khi bí cảnh xuất hiện biến cố đến giờ, Quy Nguyên kiếm phái chúng ta vẫn luôn không thèm đếm xỉa, cũng không bỏ đá xuống giếng!”
Sở Hi Thanh lại cười gằn một tiếng, hắn liếc mắt ra hiệu, để Lãnh Sát Na vòng ra sau chặn đường.
Quy Nguyên kiếm phái đúng là không bỏ đá xuống giếng, nhưng cũng không giúp bọn họ.
“n oán của Quy Nguyên kiếm phái ta và Vô Tướng thần tông các ngươi, xưa nay đều là đối kháng chính diện, khinh thường mượn lực lượng của kẻ khác.”
Nhân Trung Thủ nói được nửa câu, liền phát hiện Lãnh Sát Na đã na di đến phía sau hắn, sắc mặt hắn đen xì, tăng tốc độ nói: “Một tháng qua, chúng ta cứu sáu người của các ngươi. . .”
Sở Hi Thanh liền nhướng mày, tay đang rút đao cũng dừng lại một chút.
Hắn ngờ vực nhìn đối phương: “Ngươi chứng minh thế nào? Sáu người kia đang ở đâu?”
Nhân Trung Thủ không trả lời, hắn phất tay ra hiệu về phía rừng rậm ở đằng sau.
Bên đó có một đám người của Quy Nguyên kiếm phái, bọn họ đẩy sáu người mặc trang phục đệ tử Vô Tướng thần tông ra khỏi rừng.
Sau khi Vương Hi Trúc liếc mắt nhìn qua, nhất thời hiện lên vẻ vui mừng: “Là Trương sư đệ.”
“Còn có Ngụy sư huynh, Lâm sư huynh, bọn họ còn sống.”
Trí nhớ của Sở Hi Thanh bây giờ rất mạnh, hắn cũng nhận ra sáu người này là đồng môn của mình.
Thần niệm và đao ý của hắn vẫn khóa chặt vào Nhân Trung Thủ.
Ai biết những người này là được cứu hay là bị bắt cóc?
Nhưng người của Quy Nguyên kiếm phái cũng rất sảng khoái, bọn họ trực tiếp thả sáu người kia ra.
Sau khi một người trong đó đi đến gần, liền ôm quyền về phía Sở Hi Thanh: “Sở sư huynh! Bọn họ quả thật là có ân cứu mạng với chúng ta, nhưng sau đó lại bị bọn họ mời ‘làm khách’, không thể thoát thân.”
Khi hắn nói đến hai chữ ‘làm khách’ thì còn cố tình nhấn mạnh.
Lúc này Sở Hi Thanh cũng đã hiểu.
Đây là cứu người trước, sau đó lại bắt cóc.
Đây là đường lui mà Quy Nguyên kiếm phái đã chuẩn bị từ trước.
Hay cho một Phong Đao Điện Kiếm – Nhân Trung Thủ!
Song phương đều là thần tông nhất phẩm đương đại, là trụ cột của chính đạo, nên không thể không chú ý đến một số quy củ và đạo nghĩa giang hồ.
Sở Hi Thanh buông tay cầm đao: “Ta có thể cho các người đi lên, nhưng chỉ có thể cho các ngươi năm mươi danh ngạch.”
Bạn cần đăng nhập để bình luận