Bá Võ

Chương 2310 - Tái tạo (4)

Lúc này, La Dương lại móc ra vài nén hương, hắn vừa đốt hương vừa lẩm bẩm: “Chư vị sư trưởng, các vị huynh đệ! Hãy xem đi, đây chính là kết cục của kẻ thù, các ngươi trên trời có linh thiêng, cũng có thể yên tâm rồi.”
“Còn một Sở Như Lai và một Kiến Nguyên đế nữa!”
Tẩy Bích Thiên cũng cầm ba nén hương, vái lạy về phía bắc: “Chư vị yên tâm, bệ hạ nhất định sẽ báo thù cho các ngươi, để các ngươi nhắm mắt dưới chín suối.”
Sở Mính nghe hai người này nói chuyện, nhưng lại không cảm thấy chói tai chút nào.
Nàng đã kiểm tra máu xong, lập tức lạnh nhạt nói: “Chôn đi, nhanh một chút, nhớ kỹ phải đóng kín!”
Nàng còn đang vội chạy lên phía bắc tìm Sở Như Lai và gây sự với Kiến Nguyên đế.
Trong tiếng kêu rên của đám người Sở gia, từng chiếc quan tài bị đóng kín đinh, rồi được chôn xuống bãi tha ma.
Sở Mính giám sát rất cẩn thận, mãi đến khi xác định tất cả những người này đều bị chôn chặt, trừ phi là có người ngoài giúp đỡ, bằng không thì không thể bỏ trốn. Lúc này nàng mới chuyển ánh mắt nhìn lên phía bắc.
Sở Mính tay đè đao.
“Tiếp đó làm phiền hai vị giám sát! Một số người trong đó có tu vị khá cao, dự tính phải 15 16 ngày sau mới tử vong.”
Sở Mính nói hết lời thì lắc mình xuất hiện trên không trung, đạp lên đỉnh đầu con thi thú bản mệnh Tam Túc Kim Ô kia.
Sau đó một người một thú hóa thành một vệt kim quang, bay thẳng về phía thành Vọng An.
Đã hoàn thành chuyện đầu tiên mà chủ nhân giao phó, tiếp đó là chuyện thứ hai…
Khi Sở Mính xuất phát được một canh giờ, tại phía bắc của Thiết Bích sơn mạch.
Sở Như Lai đang dốc sức bay về phía bắc.
Hiện giờ, trong mắt hắn tràn đầy căng thẳng, lo lắng, đau khổ, không cam lòng, phẫn nộ và oán hận.
Cảm xúc trong ngực của hắn còn mãnh liệt hơn cả đám tộc nhân Sở gia sắp bị chôn sống kia.
Sở Như Lai đang không cam lòng và đau khổ vì thành tựu mấy chục năm phấn đấu trôi theo dòng nước; hắn giận lại hận Kiến Nguyên đế vô tình và phản bội hắn.
Nghĩ đến Sở Như Lai hắn vì Đại Ninh, vì Kiến Nguyên đế mà trung thành tuyệt đối, vì Kiến Nguyên đế mà lo lắng mọi việc ở HÌnh bộ, không dám lười biếng dù chỉ một ngày.
Trước kia không lâu hắn còn giúp Kiến Nguyên đế đẩy lùi phản quân của Tương Vương, bảo vệ kinh thành, có thể nói là vừa có công lao lại vừa có khổ lao.
Nhưng ngay trong đêm hoàng đế về kinh, liền ra tay lấy tính mạng của hắn để đổi lấy một hiệp ước từ Sở Hi Thanh.
Đây là vị quân chủ tàn nhẫn, lương bạc và ác độc biết bao chứ?
Nực cười chính là, trước kia Sở Như Lai hắn còn vì tên độc tài này mà phản bội ân chủ của mình! Cũng tạo thành mối họa ngập trời khiến cho cả nhà bị chôn sống như ngày hôm nay!
Sở Như Lai cũng biết mình có thể trốn đi được là do Kiến Nguyên đế nương tay.
Nhưng nỗi phẫn uất và hận thù của hắn vẫn không giảm dù chỉ một nửa phần.
Bởi vì Sở Như Lai hiểu, nếu Kiến Nguyên đế không lo Sở Hi Thanh hoàn thành ‘nghi thức’ Nhai Tí, thực lực tiến thêm một bước.
Thì hắn chắc chắn sẽ không mạo hiểm mà bỏ mặc mình rời đi, cũng nhất định sẽ lấy đầu của mình để đổi lấy hiệp ước của Sở Hi Thanh.
Mà bây giờ, hắn nhất định phải bỏ lại tất cả mọi thứ, lưu vong đến Trung Thổ.
Bên đó là đường sống duy nhất của hắn bây giờ…
Nhưng một cái chớp mắt tiếp theo, thần sắc Sở Như Lai hơi động, liền đưa mắt nhìn về phía trước.
Bên đó có hai khí thế cực kỳ mạnh mẽ đứng ở đỉnh núi phía trước.
Sở Như Lai mới đầu còn rằng đó là cao thủ truy sát mình.
Nhưng hắn lập tức phát hiện không phải.
Chân mày của Sở Như Lai lại hiện ra vẻ bất ngờ: “Thiết Kích Vô Địch – Tần Phụng Tiên?”
Người còn lại chính là Vô Thượng Đao – Thư Hoài Thạch!
Hai người này không phải chết rồi sao? Bọn họ phục sinh bao giờ vậy?
“Là ta!”
Tần Phụng Tiên khẽ mỉm cười, bay lên rồi hạ xuống trước người Sở Như Lai: “Ta nhận được tin tức, nghe nói Sở lão đệ muốn đi lên Trung Thổ, nên hai người chúng ta cố tình đến đây tiếp ứng. Hả? Tình huống của ngươi bây giờ tựa như không ổn lắm!”
Sở Như Lai nghe vậy thì nghi ngờ không thôi.
Hắn nắm chặt cán kiếm, nhìn Tần Phụng Tiên với ánh mắt cảnh giác: “Sở mỗ có tài cán gì, có tư cách gì mà có thể để hai vị đích thân đến đây tiếp ứng?”
Hai người trước mắt chính là hai võ tu Siêu Phẩm!
Sức chiến đấu phải trên Siêu Phẩm trung vị!
Tuy rằng bọn họ đã chết một lần, nhưng Sở Như Lai nhìn khí sắc của bọn họ, thì cũng biết hai người này khôi phục rất tốt.
Cũng không biết là người phương nào trợ giúp bọn họ?
Thần Đao môn?
Thần Đao môn bị Vô Tướng thần tông đuổi giết mấy năm, lại do các tông môn ngả về phía Sở Hi Thanh, nên bọn họ bị người người kêu đánh, bọn họ hẳn là không đủ tài lực và cũng không có năng lực này.
Tần Phụng Tiên nghe vậy thì hiểu ý, không khỏi nở nụ cười tiêu sái: “Lão đệ, ngươi chớ suy nghĩ nhiều, một Hình bộ thượng thư xếp hạng top 20 Thiên Bảng, tự nhiên không có tư cách để chúng ta đích thân đến đây. Nhưng các hạ là kẻ thù mà Sở Hi Thanh tất phải giết, sức nặng tuyệt đối không giống.”
Sở Như Lai nhất thời bừng tỉnh.
Thế gian này có rất nhiều người không muốn Sở Hi Thanh tiếp tục hoàn thành ‘nghi thức’ Nhai Tí của hắn.
Bạn cần đăng nhập để bình luận