Bá Võ

Chương 1547: Từ tử hình biến thành hoãn chết

Khi Sở Hi Thanh hủy bỏ ‘Bàn Cổ thần phong’, tầm nhìn khôi phục bình thường, liền nhìn thấy hai bóng người đang nhanh chóng qua lại ở phía xa xa.
Đám cao thủ Địa Bảng vây giết hắn như Thiên Thủ Nhân Đồ - Lý Đông Dương và Hung Thần Ác Sát – Nhiếp Vân Sơn gì gì đó, tất cả đều hóa thành tượng băng rồi rơi xuống mặt biển.
Còn Thiết Tỏa Hoành Giang – Vương Mãn thì lại biến mất không thấy hình bóng.
Nhưng thời điểm này, Sở Hi Thanh chẳng những không vui mừng, trái lại còn thấy lạnh sống lưng.
Lý Trường Sinh quay đầu nhìn hắn với ánh mắt thương hại: “Hình như Vân Vân rất tức giận.”
Lúc này, Bạch Tiểu Chiêu cũng đã giải trừ Tuế Nguyệt thần phong.
Nàng vừa nghe thấy lời này thì rụt cổ lại, bắt đầu nhìn ngó chung quanh, ánh mắt hơi chột dạ.
Bạch Tiểu Chiêu vẫn luôn dùng tin phù tốt nhất của Vô Tướng thần tông.
Bản thân tin phù này chỉ có thể bay 300 dặm, nhưng có thể thông qua các trạm dịch của Vô Tướng thần tông ở các châu để truyền về bản sơn.
Bạch Tiểu Chiêu nghĩ thầm, nếu biết như vậy thì mình sẽ tiết kiệm chút tiền, không dùng tin phù tốt nhất.
Nàng cũng không cố ý bẫy huynh trưởng của mình.
Là trước khi lên đường, Vân Vân tỷ đã bố trí bài tập cho nàng, để nàng học tập văn tự của nhân loại, mỗi ngày đều viết nhật ký, rồi gửi về cho Vân Vân tỷ phê duyệt.
Nàng chỉ là thành thật một chút thôi.
Sở Hi Thanh hơi gật đầu, ra hiệu mình đã hiểu.
Vẻ mặt hắn như rất bình tĩnh, nhưng thật ra đã tê cả da đầu.
Sở Hi Thanh cảm giác mình giải phong ấn quá sớm rồi.
Nếu biết trước, hắn sẽ ở trong Bàn Cổ thần phong thêm một thời gian.
Sao mình lại quên mất âm Dương thần nguyên cũng có thể khiến Vấn Thù Y vượt qua mấy ngàn dặm hư không, để đến bên cạnh hắn chứ.
“Sư điệt!”
Lý Trường Sinh cảm thấy thái độ của Sở Hi Thanh quá bình tĩnh, hắn nở nụ cười khổ: “Nghe ý của các nàng, rất có thể sẽ đánh thật đấy.”
Sở Hi Thanh vẫn bình tĩnh: “Ta biết.”
Trong lòng hắn lại vô cùng bất đắc dĩ, khóc không ra nước mắt.
Hắn nghĩ thầm, mình có thể làm gì chứ?
Trong khi Sở Hi Thanh đang suy nghĩ kế sách hóa giải.
Tất cả bóng người ở chung quanh đều đã bị người nữ tử quét sạch.
Cũng trong khoảnh khắc này, bóng người của Sở Vân Vân và Vấn Thù Y đồng thời trở lại bên cạnh Sở Hi Thanh.
Chiến công của Sở Vân Vân cũng ngang bằng với Vấn Thù Y.
Song phương đều là tám người.
Sở Hi Thanh chỉ chém giết một tên nhất phẩm, nhưng là tên nhất phẩm mạnh nhất trong ba nhất phẩm.
Khi trở lại bên cạnh Sở Hi Thanh, thương ý của Sở Vân Vân đã khóa chặt Vấn Thù Y.
Hai nữ cách nhau khoảng trăm trượng, nhẹ nhàng nhìn lẫn nhau.
Ánh mắt của các nàng như đao thương kiếm kích, bắt đầu va chạm, tựa như có thể bắn ra tia lửa.
Võ ý của hai người giao phong kịch liệt, làm cho toàn bộ vùng trời này bị chia làm hai.
Mặt biển cũng bị ảnh hưởng, một nửa đông lại thành băng, một nửa thì lại sóng gió ngập trời.
Sở Hi Thanh đứng ở giữa hai người bọn họ, hắn cảm giác mình sắp bị nghiền nát rồi.
“Vân Vân!’
Trong lòng Sở Hi Thanh đắng như ăn mướp đắng, nhưng trên mặt lại vẫn bình tĩnh tự nhiên: “Việc ở Vân Hải tiên cung đã xong, Vấn thành chủ là bạn chứ không phải địch, Vân Vân không được vô lễ như thế.”
Bá thể của hắn vẫn rất hữu dụng, ít nhất cũng không bị võ ý của hai người nghiền ép đến mức không thể mở miệng nói chuyện.
“Ngươi câm miệng!”
Sở Vân Vân cầm cột cờ Nghịch Thần Kỳ, chỉ về phía Vấn Thù Y ở xa xa.
“Vấn thành chủ đến rất đúng lúc, trận chiến trong Vân Hải tiên cung, ngươi và ta đều không hết hứng. Hôm nay, nếu đã gặp gỡ ở đây thì không ngại tái chiến một trận, phân cái thắng bại sinh tử.”
Nàng cũng không nói được cảm giác khi biết Sở Hi Thanh chạy đến Cực Đông Băng Thành là loại cảm giác gì.
Cả đời này nàng chưa bao giờ cảm nhận được loại tâm tình đó.
Nó giống như một con rắn độc đang phun ra nuốt vào cái lưỡi màu đỏ, bắt đầu gặm nuốt và cắn xé trong đáy lòng của nàng. Lại giống như một cây đuốc, đốt cháy lục phủ ngũ tạng của nàng.
Sau khi xem xong nhật ký của TIểu Chiêu, Sở Vân Vân lại tức đến nổ phổi.
Trong lòng nàng lại như thiếu mất cái gì đó, cảm giác như có thứ rất quan trọng bị người khác cướp mất.
Nàng vừa khó chịu, vừa lo lắng, vừa giận vừa hận, lại không cam lòng, lại buồn bực.
Sở Vân Vân ngày xưa quét ngang ba vạn dặm Bắc vực, chưa bao giờ nghĩ đến sẽ có một ngày mình trở thành oán phụ như vậy.
Nhưng dù có cực kỳ cáu giận, Sở Vân Vân cũng không muốn nói gì tổn thương người khác.
Lúc này chỉ có đao kiếm mới là cách giải quyết tốt nhất.
Tuy rằng ánh mắt Vấn Thù Y lạnh nhạt, thản nhiên nhìn nhau với Sở Vân Vân, nhưng nội tâm lại rất chột dạ.
Nàng đè Thái Sơ Băng Luân kiếm, đối kháng với thương ý của Sở Vân Vân: “Ngày đó đúng là chưa phân thắng bại, nhưng hôm nay ngươi và chưa cũng chưa chắc đã được tận hứng. Các hạ còn độc chú trên người, tu vị chưa khôi phục. Nếu như chỉ dựa vào Bình Thiên Kiếm của Lý tông chủ để giao thủ với ta, vậy ngươi tuyệt đối không phải đối thủ của ta.”
Bạn cần đăng nhập để bình luận