Bá Võ

Chương 703: Thiết Tiếu Sinh (6)

“Ngụy tướng quân, mời ngài nhanh chóng lĩnh quân sang sông! Hơn vạn phản tặc của Thiết Kỳ Bang đang càn quét vùng ven sông, giết chóc bừa bãi. Nơi bọn họ đi qua, không còn một mảnh ngói, đất khô ngàn dặm.”
“Đúng vậy tướng quân! Ngay vừa rồi, Thượng Điền bảo của Thượng Quan gia cũng bị bọn họ công phá, ổ bảo này có tận 500 người canh giữ.”
“Đến bây giờ, đã có ba mươi bảy tòa ổ bảo điền trang của chúng ta bị bọn họ công phá. Phạm vi trăm dặm quanh quận thành Tú Thủy đã tràn ngập khói lửa! Sĩ tộc Tú Thủy chúng ta, ngóng trông tướng quân như trông suối ngọt.”
“Tướng quân, tuy rằng Thiết Kỳ Bang đã phong tảo mặt sông, nhưng lại không thể phong tỏa hết. Ta biết một nơi dòng nước chảy chậm, tướng quân hoàn toàn có thể chọn một ít nhân mã bơi qua. Chỉ cần tướng quân có thể kiềm chế một số binh mã của Thiết Kỳ Bang, cục diện của quận Tú Thủy sẽ thay đổi rất nhiều.”
Ngụy Lai nghe những người này ăn nói khép nép cầu xin, trong lòng không khỏi cảm thấy sảng khoái.
Đám thế gia đại tộc ở Tú Thủy này, có bao giờ khách khí với hắn như vậy đâu?
Trong lòng Ngụy Lai âm thầm cười gằn.
Bọn họ không có một chiếc thuyền nào trong tay, qua sông bằng cách nào?
Còn về phần bơi qua. . . bơi qua dễ dàng như vậy sao? Quân Thiên Bình bọn họ sẽ phải trả giá đắt như thế nào?
Mình chỉ là một Du Kích tướng quân nho nhỏ, không thể gánh nổi trách nhiệm này.
Nhưng một cái chớp mắt tiếp theo, một người trung niên đã lên tiếng, lời này làm cho hắn phải cau mày.
“Tướng quân, theo như ta biết, Thiết Kỳ Bang đang cướp đoạt lương thực và tiền tài ở chung quanh. Cho đến nay, chỉ sợ bọn họ đã cướp được không dưới trăm vạn lượng bạc, hơn trăm vạn thạch lương thực. Thiếu kỳ chủ của Thiết Kỳ Bang dựng cờ ở bến tàu phía đông, trắng trợn chiêu mộ nhân sĩ giang hồ, tuyển mộ bang chúng.”
“Người này lại dẫn theo đám địa chủ cường hào địa phương đi làm loạn, những địa chủ này hoặc là thần phục, toàn tộc gia nhập phản tặc. Hoặc là bị công phá, trang bảo không còn một ngọn cỏ! Nhân mã của Thiết Kỳ Bang bây giờ đã cao đến hơn ba vạn người. Ta đoán là qua hai ngày nữa, nhân số của bọn họ có thể tăng lên gấp đôi. Khi đó Đông Châu ta phải triệu tập bao nhiêu binh mã mới có thể bình định bọn họ?”
Tâm trạng Ngụy Lai khá nặng nề.
Với tình thế của Thiết Kỳ Bang bây giờ, rất có thể sẽ là như vậy.
Vị Thiếu kỳ chủ này của Thiết Kỳ Bang, tuy rằng tuổi còn nhỏ nhưng lại rất tàn nhẫn và quyết đoán.
Hắn đã không làm thì thôi, một khi đã làm thì sẽ như dời sông lấp biến, không chừa lối thoát.
Người này đang dùng tất cả để tăng cường lực lượng, chọc thủng cả trời, để cho bọn họ không thể khống chế nổi.
Ngụy Lai nhẹ nhàng nhìn về phía bến tàu bên kia sông, chỗ đó có một chiếc thuyền lớn Vạn liêu.
Hắn biết Sở Hi Thanh đang ở trên chiếc thuyền này, điều khiển và khống chế chiến sự từ xa.
Ngụy Lai cũng âm thầm bội phục.
Đây thực sự là một thiếu niên anh hùng, văn võ song toàn, trí dũng đầy đủ.
Có thể chống trời, lại có thể ngăn cản sóng gió vào thời khắc cuối cùng.
Nếu như Thiết Kỳ Bang thật sự có thể chống đỡ qua đợt này, vậy tương lai của người này sẽ không thể đong đếm.
Ngụy Lai lắc lắc đầu, quay người nhìn về đám người sau lưng, giọng nói của hắn ôn hòa, nhưng lại không cho làm trái: “Ta biết chư vị rất sốt ruột với tình hình bên bờ bên kia, nhưng binh pháp có nói: Ta không dám làm chủ, mà làm vì khách. Không dám vào thốn, mà trở ra thước. . .”
“Thực lực của Tây Sơn Đường rất mạnh, hai lần đánh bại quận quân, lúc trước còn lấy ít thắng nhiều, đạt được chiến tích huy hoàng, sao ta dám bất cẩn, qua loa vượt sông? Một khi quân Thiên Bình ta đại bại, cục diện của quận Tú Thủy sẽ càng hỏng bét hơn.”
“Chư vị không ngại kiên trì thêm một thời gian, Thập Thất Liên Hoàn Ổ và Thủy sư doanh quận Giang Nam đang đại chiến với Thiết Kỳ Bang ở thượng du. Một khi Thập Thất Liên Hoàn Ổ chiến thắng, quân ta liền có thể thong dong qua sông.”
Sau khi hắn nói xong, liền trực tiếp quay người đi vào một tòa lầu cao sáu tầng ở phía sau.
Đây vốn là một tòa tửu lâu, bị hắn trưng dụng làm nơi ở.
Ngụy Lai vốn muốn leo lên tầng cao nhất để nghỉ ngơi một lúc, lại nhìn thấy một bóng người áo trắng quen thuộc ở nơi này, người này đang ngồi bên một bàn sách.
Người này có vóc dáng tầm trung, khuôn mặt tròn vo, mặt trắng nõn nà, đôi mắt nhỏ, cái mũi nhỏ, nhìn qua như cái vắt mì.
“Tàng Phong?”
Ngụy Lai lấy làm kinh hãi, người trước mắt này là đồng đội cũ của hắn ở biên quân, bây giờ là đệ tử chân truyền của Vô Tướng thần tông, Kiếm Tàng Phong.
Hắn hơi cau mày, ánh mắt hiện lên vẻ khó hiểu: “Ngươi đến đây là vì chuyện của Sở Hi Thanh và Thiết Kỳ Bang, vì biện hộ cho bọn họ?”
“Sở Hi Thanh nào cần ta đến nói giúp?”
Kiếm Tàng Phong thấy buồn cười, lời nói hàm chứa trào phúng: “Bây giờ ngươi dám qua sông sao? Dù hắn để cho ngươi qua sông, ngươi có gan quyết chiến với hắn sao?”
Ngụy Lai nghe vậy, da mặt không khỏi giật giật.
Bạn cần đăng nhập để bình luận