Bá Võ

Chương 2422 - Thánh Giả (2)

“A!” Khóe môi của Thái Bạch Tinh Quân hơi vểnh lên, vẻ thưởng thức trong mắt càng đậm hơn.
Bởi vì thời khắc này, mảnh tinh không vô ngần kia lại xuất hiện một vầng trăng sáng thứ hai.
Lấy Vấn Tố Y làm tâm điểm, vô số ánh trăng đang ngưng tụ.
Đó là ánh sáng bắt nguồn từ mặt trăng chân chính, từ khi Nguyệt Hi dùng mắt phải Bàn Cổ thay thế mặt trăng, hai giới người và thần đều khó có thể nhìn thấy ánh trăng chân chính.
Nhưng trong khoảnh khắc này, Vấn Tố Y lại cạy mở phong ấn của Nguyệt Hi, tiến dẫn đến ánh trăng chân chính.
Căn cơ của nữ nhân này rõ ràng là Hàn Phong chi pháp.
Nhưng giờ phút này, nàng lại dốc hết sức lực để gia tăng Thái âm chi pháp của bản thân!
Nàng muốn ngưng tụ ra mặt trăng của chính mình, ngưng tụ ra thứ đại diện cho Thái âm, hoàn thành ‘nghi thức’ đăng thần thứ hai!
Là vì Sở Hi Thanh sao?
Đây là một nữ nhân tốt!
Theo hắn biết, Vấn Tố Y vẫn luôn nằm trong trạng thái tự phong ấn, hai người chưa từng câu thông và liên hệ.
Thời khắc này, hai người lại phối hợp không chê vào đâu được.
Thổ Đức Tinh Quân cũng có cảm ứng, hắn khoanh tay trước ngực, ánh mắt phức tạp: “Xem ra ngươi đã đúng!”
Hắn không tin dưới tình hình này mà âm Thần – Nguyệt Hi vẫn có thể tiếp tục đợi ở nơi này.
Nhưng nhìn thấy thủ đoạn của vị Nhân hoàng Thần Châu này, tâm trạng của Thổ Đức Tinh Quân cũng khá là phức tạp.
Hắn ý thức được tất cả mọi chuyện xảy ra ngày hôm nay, rất có thể là do tên phàm nhân kia thúc đẩy, khiến cho cục diện trong tinh không vô ngần này đại biến.
Trong khi hắn nói chuyện, không gian chung quanh Vấn Tố Y chợt xuất hiện một mặt trời, Dương hỏa vô cùng vô tận tỏa sáng và chiếu rọi mọi thứ.
‘Thái Dương chân hỏa’ rừng rực và khô nóng kia đốt cháy tất cả khí lạnh chung quanh Vấn Tố Y, còn làm cho vầng trăng sáng quanh người Vấn Tố Y vặn vẹo.
Nhưng còn lâu mới đủ để lay động Vấn Tố Y.
Thánh hoàng đời thứ ba đang dùng Già Thiên chi pháp của mình, để che đậy tất cả lực lượng thiên quy nhằm vào Vấn Tố Y.
Ngay cả Dương Thần – Thái Hạo cũng không ngoại lệ, chỉ có một chút lực lượng của hắn đột phá qua khỏi màn trời kia.
Cũng đúng lúc này, âm Thần – Nguyệt Hi ở trên ‘cung đài’ lại nhìn Sở Hi Thanh một chút.
Sở Hi Thanh vẫn đứng bất động trước cửa cung điện, nhưng lớp băng trên người hắn đang tan rã, toàn thân đều là hơi nước.
Hai bên trái phải của Nguyệt Hi xuất hiện những đạo ánh sáng nhỏ như đầu ngón tay, liên tục bắn về phía Sở Hi Thanh.
Đó là ‘Băng Phách thần quang’ cực kỳ nguy hiểm, nhưng cũng không thể đóng băng Sở Hi Thanh.
Bộ ‘ngôi sao La Hầu’ kia vẫn chống đỡ những bàn tay gỗ ngập trời của Nam Cực Tinh Quân, sau đó lại liên tục đánh chém những chùm sáng màu trắng này.
Sau khi sao Nam Cực vỡ nát, lực lượng của Nam Cực Tinh Quân đã giảm mạnh, không đủ 5% lúc toàn thịnh.
Điều này cũng khiến cho bộ ‘ngôi sao La Hầu’ có thể rút ra phần lớn lực lượng để ứng phó với bộ ánh trăng hóa thân của âm Thần – Nguyệt Hi.
Khác với trước kia là, trên đao của bộ ‘ngôi sao La Hầu’ này còn có thêm lực lượng đến từ huyết mạch Thần âm.
Hàn lực của âm Thần – Nguyệt Hi cũng không bằng lúc trước.
Sau khi bị Sở Hi Thanh ‘mượn’ huyết mạch Thần âm, lực lượng của âm Thần – Nguyệt Hi phóng xuống thế giới này đã yếu bớt.
Nàng chung quy không phải Băng Thần – Huyết Đế, không nắm giữ Hàn pháp mạnh nhất thế gian, mà đây cũng không phải bản thể của nàng.
Bản thể của âm Thần – Nguyệt Hi ở cản ở ngoài Ma vực Chiến giới, không dám bước vào nơi này.
Cùng lúc đó, nàng nhìn thấy lực lượng âm và Dương đang vận chuyển tuần hoàn trong cơ thể Sở Hi Thanh, khiến vòng xoáy hỗn độn trong cơ thể hắn được cường hóa lên đến cực hạn.
Lực lượng Thần Dương của Sở Hi Thanh cũng được kích phát và cường hóa đến cực hạn.
Trong khoảnh khắc này, huyết mạch Thần Dương của Sở Hi Thanh cũng được lợi, tăng lên ba bốn tầng, mà còn đang tiếp tục kéo lên!
Sở Hi Thanh tay cầm một đôi trường đao, mỉm cười nhìn nhau với nàng.
Hắn rõ ràng là đang ngước nhìn âm Thần – Nguyệt Hi, nhưng trong mắt laija ngậm lấy ý bễ nghễ và khinh bỉ, nụ cười kiệt ngạo, ngông cuồng tự đại!
Trong mắt âm Thần – Nguyệt Hi hiện ra vẻ tức giận và ngưng trọng, còn có một tia bất đắc dĩ, một tia không cam lòng.
Tuy nhiên, bộ phân thân do ánh trăng ngưng tụ thành này, và cả vầng trăng sáng giữa bầu trời kia chợt nổ ‘bụp’ một cái như bong bóng.
“Thái âm thần tôn!”
Nam Cực Tinh Quân vất vả lắm mới ổn định được thương thế, con ngươi không khỏi co rút lại lần nữa.
Hắn không ngờ Thái âm thần tôn vừa mới hiện thân được không đến 20 cái hô hấp, thì đã bị ép phải rút đi.
Trái tim của Nam Cực Tinh Quân không khỏi co rút lại, mặt ngoài cây Thạch hòe cũng tràn ra nhiều máu tươi hơn.
Hắn đang nghĩ, đây là chuyện gì?
Hôm nay, vì giết chết Sở Hi Thanh mà mười mấy vị Tổ thần và đế quân đã hội tụ lại đây, cuối cùng lại không thể làm gì người anfy?
Hôm nay vốn nên là ngày hắn thành tựu đế quân, cuối cùng lại bị thương nặng, căn cơ cũng không còn!
“Thần Tôn!”
Nam Cực Tinh Quân phát ra tiếng rít gào tràn đầy không cam lòng.
Thân cây của hắn rung động kịch liệt, gào từng chữ một: “Thần tôn, hôm nay không tru diệt thằng nhãi ranh này, sẽ chỉ tạo thành hậu hoạn vô cùng cho Thần tộc chúng ta! Mặc kệ là Thái âm Thái Dương các ngươi, hay là các thần hệ Mộc chúng ta, tất cả đều không có ngoại lệ. Thần tôn, ngài nhất định sẽ hối hận vì quyết định ngày hôm nay!”
Chỉ cần âm Thần – Nguyệt Hi dốc toàn lực, như vậy bọn họ chỉ cần 100 cái hô hấp!
Không! Thậm chí chỉ cần 50 cái hô hấp là có thể giết chết Sở Hi Thanh!
Hiện giờ bọn họ không thể đóng băng Sở Hi Thanh, nhưng vẫn có thể giết hắn!
Chỉ cần làm cho hắn tử vong thêm 10 lần nữa, cái thằng nhãi ranh này sẽ chết hẳn!
Âm Thần – Nguyệt Hi lại quay đầu nhìn Nam Cực Tinh Quân với ánh mắt lạnh lùng, sau đó nàng và vầng trăng sáng kia đều hóa thành từng tia từng tia ánh trăng, tiêu tan giữa không trung.
Bạn cần đăng nhập để bình luận