Bá Võ

Chương 2288 - Như Ý Đao (2)

Lý Trường Sinh vừa cười vừa xoa cái cằm tròn vo của mình: “Đáng là rất ghê gớm! Sư đệ bây giờ đã hơn xa Huyết Nhai Đao Quân năm đó. Ta nghe nói Thiên Cơ các đang biên soạn đặc san cho sư đệ, chỉ chờ sư đệ thoát thân là sẽ phát hành.”
Bọn họ đều ăn ý không nhắc đến chuyện Sở Hi Thanh hoàn thành ‘nghi thức’ nhất phẩm.
Dù nơi này là Vô Tướng thần sơn, là nơi cấm chế và trận pháp nghiêm ngặt nhất.
Nhưng mà mọi người vẫn không dám bất cẩn, không muốn tiết lộ một hai câu, để tránh cho các thần cảnh giác.
Tố Phong Đao thì lại hơi lắc đầu, trong mắt chứa vẻ nhắc nhở: “Hôm nay Hi Thanh ngươi có thể thoát thân, thực sự là rất may mắn. Lần này ngươi quá mạo hiểm, hiện giờ thắng thì còn tốt, một khi thất bại thì chính là vực sâu vạn trượng, mãi mãi không có ngày vươn mình.”
“Phải biết thân phận của ngươi bây giờ đã không giống ngày xưa, bản thân ngươi quan hệ đến an nguy của toàn bộ thiên hạ này. Loại kế sách nguy hiểm như vậy, lần sau đừng dùng thì hơn.”
Nàng cũng là nhân vật hung mãnh từng dẫn Sở Hi Thanh và Diệp Tri Thu xông vào hoàng đình Bất Chu sơn.
Nhưng mà lần này, nàng cũng bị hành động của Sở Hi Thanh làm cho sợ hãi.
Sở Hi Thanh lại chú ý đến Sở Vân Vân không nói một lời, ánh mắt nàng nhìn hắn lại sắc bén như đao như thương.
Còn cả Cuồng Kiếm – Phong Tam.
Hắn nhíu mày đứng ở phía sau mấy người Tố Phong Đao, khí tức hơi sa sút.
Mọi người cũng đã nhận ra vẻ mặt khác thường của Sở Vân Vân.
Lúc trước, khi bọn họ đứng chờ ở đây thì Sở Vân Vân đã hơi mất tập trung, ánh mắt lo lắng; bây giờ thì khí tức của nàng lại cực kỳ lạnh lẽo.
Vì vậy bọn họ chỉ hơi an ủi Sở Hi Thanh một chút, lại hỏi rõ ràng mọi chuyện, sau đó rất tự giác chủ động rời đi.
Phong Tam cũng muốn đi, lại bị Sở Hi Thanh gọi lại: “Phong tiên sinh chờ một lát, ta có việc muốn nói với Phong tiên sinh.”
Phong Tam nghe vậy thì sững sờ, lại nhìn Sở Vân Vân đang yên lặng không nói gì ở bên cạnh một cái.
Vị chủ mẫu đại nhân này rõ ràng là đang muốn giao lưu với Sở Hi Thanh, mình ở lại có thích hợp không?
Người nhìn cánh tay cầm đao của nàng đã nổi gân xanh rồi kìa.
Sở Hi Thanh lại cười dài: “Mời Phong tiên sinh đi ra sau núi với ta, chuyện này rất quan trọng.”
Hắn vừa nói chuyện vừa bắt lấy bàn tay nhỏ của Sở Vân Vân, Sở Vân Vân hơi dùng sức vùng vẫy một chút, sau đó vẫn để hắn nắm lấy.
Ánh mắt Phong Tam hơi ngờ vực: “Chủ thượng có lệnh, thuộc hạ sao dám không nghe.”
Hắn tuyệt đối trung thành với Sở Hi Thanh, không thể từ chối mệnh lệnh của Sở Hi Thanh.
Dù cho vì thế mà đắc tội với chủ mẫu…
Sở Hi Thanh mỉm cười, lôi kéo Sở Vân Vân đi về phía sau núi.
Độn pháp của ba người đều siêu tuyệt, chỉ vài bước là đã đến sau núi, tìm được một tòa diễn võ đường không người.
Sở Hi Thanh đứng ở giữa diễn võ đường, nhìn Phong Tam ở đối diện: “Nếu ta không lầm, Như Ý chi pháp của Phong tiên sinh gặp vấn đề rồi đúng không?”
Hai mắt Phong Tam hơi ngưng lại, sau đó gật đầu: “Đúng là có một ít vấn đề nhỏ, nhưng vấn đề không lớn, ta có thể giải quyết.”
Thật ra là đạo tâm của hắn hơi dao động.
Nguyên nhân có quan hệ với Sở Hi Thanh.
Thời gian gần đây, Sở Hi Thanh đi làm việc mà đều không dẫn hắn theo.
Lần này cũng vậy, dù mấy người Lý Trường Sinh đi Trung Thổ tiếp ứng Sở Hi Thanh, thì cũng không dẫn hắn theo.
Phong Tam cho rằng quá nửa là do thực lực của mình không đủ, đã không theo kịp bước chân của chủ thượng.
Mà tự hoài nghi bản thân, chính là chuyện kiêng kỵ nhất của Thần Ý Như Tâm Đao.
Sở Hi Thanh lại thầm cười khổ.
Hắn không dẫn Phong Tam đi theo, một mặt là vì rất nguy hiểm, một mặt là vì đề phòng Thần Tịnh Ly.
Vô Thượng Kiếm Tâm – Hạ Bạch Thạch vẫn luôn là đối tượng mà Thần Tịnh Ly quan tâm trọng điểm.
Bởi vì Nhai Tí Đao, Thần Tịnh Ly không thể bắt được hành tung của Sở Hi Thanh, nhưng nàng có thể thông qua hướng đi của Hạ Bạch Thạch, để phán đoán hành tung của hắn.
Sở Hi Thanh cũng không ngờ đao tâm của Phong Tam sẽ gặp sự cố.
Xem ra huyễn thuật và thôi miên vẫn có hạn chế, không thể giải quyết triệt để.
Tâm cảnh Phong Tam hơi biến đổi, liền làm cho tâm linh của hắn có dấu hiện sụp đổ.
Sở Hi Thanh cực kỳ coi trọng Phong Tam, trình độ coi trọng còn hơn xa cả Sở Mính.
Đây dù sao cũng là sư bá của hắn, hơn nữa với thiên tư của Phong Ta, tương lai trở thành Bán Thần là chuyện dễ như trở bàn tay.
Tiền đồ của Phong Tam không phải thứ Sở Mính có thể so sánh.
“Phong tiên sinh, như vậy ngươi có nghĩ là Như Ý chi pháp của ngươi thật ra đã đi sai đường không? Không, phải nói là tất cả võ tu tu luyện pháp môn Như Ý trên thế gian này đều đã lạc lối.”
“Lạc lối?” Phong Tam cau mày: “Lời này giải thích thế nào?”
Sở Hi Thanh không trả lời mà hỏi lại: “Theo Phong tiên sinh thì yếu quyết quan trọng nhất của Thần Ý Như Tâm Kiếm là gì?”
Phong Tam lập tức nói ra: “Tự nhiên là lấy thần ý của bản thân làm chủ, thích làm gì thì làm, để vạn sự vạn vật đều tuân theo ý của ta!”
Bạn cần đăng nhập để bình luận