Bá Võ

Chương 2316 - Nhân quân (2)

Hiện giờ, một đám quan chức ăn mặc hoa lệ đang nối đuôi nhau đi ra khỏi cung.
Thần sắc của bọn họ không giống nhau.
Có người phấn chấn, có người cau mày, có người suy tư, có người thì mặt mày hồng hào, nhưng có thể là do tất cả mọi người đều mới tiếp nhận chức vị mới, cho nên đại đa số người đều có sắc mặt vui mừng.
Đặc biệt là những người được ở lại kinh thành của Đại Luật, ở lại Tần Hoài thì cực kỳ hưng phấn.
Mà sau khi rời khỏi cung, đại đa số quần thần đều không rời đi luôn.
Bọn họ hoặc là tụm năm tụm ba bàn luận về hai sách cáo hôm nay, hoặc là gọi bạn bè hẹn nhau đi quán rượu tụ tập uống rượu.
Trong mắt Sở Hi Thanh hiện ra một vệt ý cười.
Hôm nay hắn đã nói rồi.
Nếu quần thần và quan tướng không thể đi theo con đường hắn đã xác định, vậy thì đừng trách lưỡi đao của hắn quá sắc bén.
Sau đó hắn lại đưa mắt nhìn vào bảng nhân vật của mình.
Sau khi lần nghị sự này kết thúc, Sở Hi Thanh có thể tập trung vào tu hành võ đạo.
Phương hướng đã định ra rồi.
Sau này hắn chỉ cần làm chỗ dựa mạnh mẽ cho nội các, lại mượn Cẩm y vệ, Đô Sát viện và đại nội thính thiên giám mà hắn đang chuẩn bị, là có thể giám sát tất cả.
Còn chính vụ cụ thể, vẫn giao cho nội các xử lý thì hơn.
Hắn đầu tiên là nhìn vào cột Ước Nguyện Thạch của mình.
Sau khi trận chiến ‘Tạo Hóa thần thụ’ kết thúc, hắn đã dùng hơn 300 viên Ước Nguyện Thạch, tất cả đều dùng trên người bạn bè của mình.
Ngay cả tên Kiếm Tàng Phong kia cũng có phần.
Mà bây giờ, hắn vẫn còn 1620 viên Ước Nguyện Thạch.
Số lượng điểm thiên nguyên thì lên đến con số kinh người, khoảng tầm 900 vạn.
Trong mười mấy ngày ngày, điểm thiên nguyên vẫn điên cuồng tăng lên.
Càng ngày càng nhiều thần linh trong thiên địa biết đến uy danh của hắn.
Sở Hi Thanh lập tức mở võ đạo bảo khố, dùng 100 viên Ước Nguyện Thạch và 10 vạn điểm thiên nguyên.
Hắn ước nguyện nửa năm tiếp theo, ngộ tính và linh tuệ của bản thân sẽ tăng cao nhất có thể!
Sau đó lại dùng 100 viên Ước Nguyện Thạch và 10 vạn điểm thiên nguyên.
Ước nguyện trong vòng nửa năm, thể chất và lực lượng huyết mạch của bản thân sẽ được cường hóa lên trình độ cao nhất có thể.
Cuối cùng vẫn là 100 viên Ước Nguyện Thạch và 10 vạn điểm thiên nguyên.
Ước nguyện trong vòng nửa năm, nguyên thân và thiên quy Hỗn Độn sẽ giao hòa ở trình độ lớn nhất có thể.
Con đường gốc rễ của hắn chính là Hỗn Độn chi pháp, là huyết mạch Hỗn Độn Chân Nguyên do hắn tự cô đọng.
Chỉ cần Hỗn Độn chi pháp tăng lên, tất cả thiên quy và võ đạo còn lại đều được lợi.
Sở Vân Vân nói một viên Ước Nguyện Thạch ứng với mười ngày, đó là cách sử dụng có lời nhất.
Nhưng Sở Hi Thanh bây giờ chỉ cầu gia tăng thực lực lên nhanh nhất.
Hắn muốn chính là hiệu quả tốt nhất, mà không phải so đo mặc cả.
Nhưng đúng lúc này, hắn nghe thấy một giọng nói dịu dàng ôn hòa, êm tai như chuông gió truyền vào: “Thảo dân lệnh sứ Xiển môn Bạch Linh Hi, cầu kiến bệ hạ!”
Sở Hi Thanh nghe vậy thì hơi kinh ngạc.
Lệnh sứ Xiển môn Bạch Linh Hi?
Hắn lập tức mở Huyết Nhai Trọng Đồng để nhìn về phía âm thanh.
Lập tức nhìn thấy một cô gái áo trắng mắt ngọc mày ngài, da như mỡ đông, khí chất băng thanh ngọc khiết đang đứng ở ngoài cửa cung.
Nàng một tay đè kiếm, mắt nhìn vào trong cung.
Khi ánh mắt của hai người giao nhau, cô gái áo trắng nở nụ cười nhợt nhạt, lộ ra hai lúm đồng tiền nhỏ trên má, phong thái yểu điệu, tuyệt đại phương hoa.
Nàng chắp tay: “Thảo dân đến vì các thần Vĩnh Hằng, có việc thương lượng với bệ hạ, kính xin bệ hạ dành thời gian gặp một lần!”
Sở Hi Thanh lại kinh ngạc mà nhíu mày.
Trong khoảnh khắc vừa rồi, nội tâm của hắn lại hơi rung động vì dung mạo của của cô gái áo trắng này, khí huyết trong cơ thể cũng dâng trào, kích phát một số ý niệm nam nữ.
Sở Hi Thanh ngạc nhiên không thôi.
Hiện giờ hắn chẳng những có ba vị giai nhân có thiên phú trác tuyệt và thiên tử quốc sắc nhất thiên địa; mà mấy thuộc hạ bên cạnh cũng đều là hạng người quốc sắc thiên hương.
Theo lẽ thường, tất cả giống cái trong phàm nhân này, dù cái gọi là tuyệt sắc thì cũng khó có thể làm hắn động tâm mới đúng.
Nhưng thời khắc này, đạo tâm của Sở Hi Thanh lại chịu đựng thử thách to lớn.
Cũng đúng lúc này, vẻ mặt Sở Hi Thanh hơi động.
Hắn cảm nhận được thiên quy Hỗn Độn quanh người đang sôi trào.
Không biết vì sao, ‘nghi thức’ Hỗn Độn của hắn lại tiến bộ thêm một chút.

Cùng lúc đó, lại một quán rượu gần bờ sông phía bắc thành Tần Hoài.
Thứ phụ nội các Văn Quan Võ Tuyệt – Đỉnh Thương Sinh đang ngồi uống rượu trò chuyện với một đám đồng liêu, môn nhân, học sinh và đồng hương xuất thân từ Tịnh Châu ở trên tầng cao nhất.
Toàn bộ tầng này có hơn trăm tên quan lại, còn có rất nhiều danh sĩ nho môn, danh gia vọng tộc ở Tịnh Châu, tất cả đều đang ăn uống linh đình, cực kỳ náo nhiệt.
Đỉnh Thương Sinh thật ra không có kiên nhẫn với loại xã giao này, nhưng mà người sống một đời, khó tránh khỏi đạo lý đối nhân xử thế, lễ qua lễ lại.
Hắn muốn nắm giữ quyền lực trong triều, quán triệt ý chỉ của mình xuống dưới cơ sở, vậy thì không thể không liên kết với mọi người, không thể không mượn lực lượng của những môn nhân đệ tử và đồng hương đồng liêu này.
Bạn cần đăng nhập để bình luận