Bá Võ

Chương 2192 - Cờ thủ (2)

Khổng Tước chân ý lấy ba pháp Loạn, Mê, Sát làm chủ, thì lại tu đến tầng 25.
Đây chính là tầng 25 chân chính, không dựa vào thiên phú huyết mạch và chiến đồ, cũng không dựa vào thần khí linh bảo gì.
Nếu cộng thêm những thứ này, Khổng Tước chân ý của nàng là tầng 30.
Chỉ bằng trình độ này, Lục Loạn Ly đã có thể đánh một trận với võ tu nhất phẩm rồi.
Mãi đến tận nửa ngày trước, loại trạng thái này mới biến mất.
Lục Loạn Ly hiểu rõ, đây nhất định là do Sở Hi Thanh làm gì đó.
Loại trạng thái như thể hồ quán đỉnh, thiên nhân cảm ứng này, nàng chưa bao giờ gặp phải.
Nhưng mà khoảng thời gian này đồng hành với Sở Hi Thanh, Lục Loạn Ly lại gặp phải hai lần, hơn nữa mỗi lần đều dài một tháng, nàng không hoài nghi cũng không được.
Tại Lê Sơn, Lục Loạn Ly còn hoài nghi là Suối Thần Tuệ.
Nàng có nghe nói Suối Thần Tuệ có hiệu quả thế nào, nhưng chẳng may Suối Thần Tuệ này lại có hiệu quả đặc biệt với nàng thì sao?
Đến khi Quy Khư, thì Lục Loạn Ly chỉ có thể hoài nghi Sở Hi Thanh.
Sở Hi Thanh thấy buồn cười: “Loạn Ly ngươi cũng đã đoán được trên người ta có một thần bảo bản mệnh đúng không?”
Hắn vốn không định lừa gạt Lục Loạn Ly.
Lục Loạn Ly lập tức hiểu rõ, quả nhiên là cái tên này.
Trước kia nàng cũng hoài nghi trên người Sở Hi Thanh có một cái thần bảo rất mạnh mẽ.
Tu vị của Sở Hi Thanh tăng nhanh như gió, quá nửa là có quan hệ với cái thần bảo này.
Sở Hi Thanh thì lại nói tiếp: “Thứ này có thể là Đông Hoàng Kính đã từng bị hủy diệt, mấy năm trước phụ thân ta đã dùng hài cốt của cái thần bảo này làm căn cơ, triển khai Điên Đảo âm Dương để phục sinh ta, cũng đồng thời khôi phục linh tính cho cái thần bảo này, để nó trở thành thần bảo bản mệnh của ta.”
“Thứ này cực kỳ thần kỳ, có thể tâm tưởng sự thành, tựa như bất kỳ chuyện gì cũng có thể làm được. Tiền đề là ta có thể trả giá cho nguyện vọng này.”
Đông Hoàng Kính?
Lục Loạn Ly lại híp mắt lại.
Lục Loạn Ly cũng từng đọc được một số miêu tả vụn vặt về thần thông và sức mạnh to lớn của Đông Hoàng Kính ở trong sách cổ.
Đó là thần bảo mạnh nhất của mạch Như Ý, do đèn nhang và nguyện lực của thần linh thôi thúc, trong truyền thuyết nó có thể thực hiện bất cứ nguyện vọng nào.
Lục Loạn Ly chợt bắt lấy một từ trong lời nói của Sở Hi Thanh, nàng vô thức cảm thấy căng thẳng: “Trả giá gì?”
“Yên tâm, cái giá này có quan hệ với nguyện lực và thần lực, không tổn hại đến bản thân ta. Đây dù sao cũng là thần bảo bản mệnh của ta, chứ không phải tà pháp gì, không cần bản thân ta phải trả giá.”
Sở Hi Thanh khẽ lắc đầu giải thích, sau đó giơ tay lên, thả Dục Nhật thần chu ra: “Các ngươi đến rất đúng lúc, ta đang định rời khỏi Quy Khư.”
Sở Hi Thanh nhìn Lục Loạn Ly: “Lần này chúng ta đã đi một thời gian, sau khi rời khỏi đây, ta muốn đến Đông Châu một chuyến. Không biết Loạn Ly ngươi muốn đi đâu? Là về Vô Tướng thần sơn, hay là đi về Thiết Kỳ Bang với ta?”
“Đương nhiên là về Thiết Kỳ Bang!”
Lục Loạn Ly cũng đã lên tam phẩm hạ, các loại võ đạo, huyết mạch và thiên quy đều tăng lên rồi.
Nhiệm vụ hàng đầu của nàng bây giờ, chính là mượn Thiết Kỳ Bang để hoàn thành các loại ‘nghi thức’ của bản thân, mà không phải trở về Vô Tướng thần sơn để tiềm tu.
Tiếp đó, ánh mắt nàng thản nhiên, ra vẻ lơ đãng nói: “Đúng rồi, đóa Băng Tâm Hoa lần trước đâu rồi?”
Trong lòng Sở Hi Thanh nhất thời căng thẳng, nhưng trên mặt hắn vẫn cười như cũ, không có chút kinh hãi nào.
“Băng Tâm Hoa? Không phải ngươi không cần sao?”
Sở Hi Thanh ra vẻ khó hiểu, rồi lấy một đóa hoa trắng như tuyết ra: “Sao lại đột nhiên hỏi thứ này?”
Hắn thầm cảm thấy may mắn, may mà mình vẫn luôn giữ đóa hoa này lại.
Lục Loạn Ly đưa tay tiếp nhận, còn quan sát rất cẩn thận.
Đóa hoa này vẫn giống hệt với lúc Sở Hi Thanh tặng nàng.
Long lanh lóng lánh như băng, trong suốt như ngọc; toàn thân trắng muốt như ngọc, băng hồn tố phách, để ngươi không đành lòng khinh nhờn.
Lục Loạn Ly lại ngửi một cái, nàng ngửi mùi hương mát lạnh này, khóe môi hơi cong lên: “Đây là hoa song sinh, không biết một đóa khác ở đâu? Là Vấn Tố Y? Băng thanh ngọc khiết, độc lập băng nguyên, ngạo nghễ sương tuyết… ngươi cũng nói với nàng câu này?”
Sở Hi Thanh nhất thời tê cả da đầu.
Mà khi hắn đang suy nghĩ thật nhanh, vắt óc để tìm cách trả lời.
Thì Sở Hi Thanh lại hừ lạnh một tiếng, tung người bay lên Dục Nhật thần chu.
Nàng khoanh chân ngồi xuống, nhắm mắt lại, cũng lười nhìn cái tên Sở Hi Thanh này.
Sở Hi Thanh lại thấy Lục Loạn Ly cất đóa Băng Tâm Hoa kia đi.
Ánh mắt hắn không khỏi sáng lên, vừa lau mồ hôi trán, vừa âm thầm mừng rỡ, toàn thân cũng thả lỏng.
Sở Hi Thanh biết mình đã qua ải này rồi, cái thuyền nhỏ sắp lật cũng bị hắn bẻ trở về.
Sau đó, Sở Hi Thanh lại đưa hai tay lên, tàn nhẫn gõ đầu hai tên nhóc kia một cái.
Giọng nói hắn lạnh lẽo: “Hai tên nhóc các ngươi yên tĩnh một chút cho ta.”
Đó là tiểu Tóc Húi Cua và Bạch Tiểu Chiêu.
Mỗi khi tu vị của hai tên nhóc này tăng lên, là chúng sẽ giao thủ với nhau.
Khi Sở Hi Thanh nói chuyện với Lục Loạn Ly, hai tên nhóc này đã giao thủ hơn trắm cái hô hấp, đại chiến mấy trăm ngàn hiệp.
Mà tình hình chiến đấu càng ngày càng kịch liệt, càng ngày càng không thể khống chế lực lượng, chúng suýt nữa thì gọt tóc của Sở Hi Thanh.
Bạn cần đăng nhập để bình luận