Bá Võ

Chương 1991 - Ngươi lại dám lừa ta! (3)

Mà lúc này, tầng Vĩnh Hằng Bích Chướng ở trước người hắn tuy xuất hiện vô số vết nứt, nhưng cuối cùng vẫn chặn được, không để đoản kích của Tần Phụng Tiên tiến thêm.
Thân thể của hắn cũng trọng thương, trừ trái tim ra thì lục phủ ngũ tạng đều nát bấy, tứ chi và thân thể có nhiều nơi nổ tung, xương cốt gần như bị vỡ vụn thành từng mảnh.
Nhưng do Vĩnh Hằng Bích Chướng ngăn trở, hắn không bị võ ý đánh vào người, vì vậy chỉ một lát là đã khôi phục như lúc ban đầu.
Tâm thần Tần Phụng Tiên lạnh lùng như băng, hắn không ngờ mình lại không thể đánh vỡ Vĩnh Hằng Bích Chướng của Sở Hi Thanh.
Cái Vĩnh Hằng Bích Chướng này rất mạnh!
Nhưng mạnh hơn chính là Nhai Tí Đao của Sở Hi Thanh! Vừa rồi, Sở Hi Thanh đã đẩy chín phần mười lực lượng của hắn xuống mặt đất!
Tần Phụng Tiên một đòn không trúng liền thoát ly, bắt đầu triển khai thân pháp để né tránh, sau đó lại tấn công!
Giữa song phương phát ra những tiếng binh khí va chạm và tia lửa chói mắt.
Dù vừa né tránh kiếm quang và mưa đao, nhưng trong một cái hô hấp, Tần Phụng Tiên vẫn có thể liên tục chém 1200 lần lên Vĩnh Hằng Bích Chướng.
Nhưng trước sau hắn vẫn bị kém một hơi, tuy rằng Vĩnh Hằng Bích Chướng vẫn đang liên tục sinh ra vết rách, nhưng Sở Hi Thanh cũng đang liên tục hồi phục nó.
Cái Vĩnh Hằng Bích Chướng này đã đến biên giới của sụp đỏ, nhưng từ đầu đến cuối vẫn không sụp đổ.
Hơn nữa, tốc độ của Phong Tam và ‘ngôi sao La Hầu’ cũng từ từ đuổi kịp hắn.
Bọn họ dần dần thích ứng với tốc độ của Tần Phụng Tiên.
Hai người trốn ở sau lưng Sở Hi Thanh, trắng trợn ra tay, khiến Tần Phụng Tiên cực kỳ đau đầu.
Ánh mắt Tần Phụng Tiên lại lóe lên một cái, bỗng nhiên nhìn về phía Tần Tịch Nhan.
“Tịch Nhan! Ngươi còn lo lắng cái gì? Hiện giờ là cơ hội tốt nhất, giết hắn đi!”
Tần Tịch Nhan nghe vậy thì sững sờ, vẻ mặt kinh ngạc nhìn Tần Phụng Tiên.
Nàng còn kinh ngạc khi phát hiện, Quy Nhất Nguyên Chung cũng đã không chống lại nàng nữa.
Khóe môi Sở Hi Thanh lại vểnh lên: “Sở Hi Thanh và Tần Mộc Ca chính là khởi nguồn tai họa của thiên hạ! Tất cả anh hùng trong thiên hạ đều kiêng kỵ, thiên tử Đại Ninh lại thù hận, các thần linh căm ghét! Hai người này bị liên lụy bởi chú pháp, nên đồng sinh cộng tử, chỉ cần ngươi giết chết hắn, Tần Mộc Ca cũng sẽ không sống được bao lâu.”
“Khi đó sẽ có vô số anh hùng cảm kích ngươi, ít nhất bảy vị thần linh sẽ ban thần ân cho ngươi, thiên tử cũng sẽ bỏ qua chuyện cũ mà khen ngợi ngươi. Lão phu nhất định sẽ dốc hết sức có thể, tất cả Thiết Sơn Tần thị đều thuộc về ngươi.”
Phong Tam nghe vậy thì âm thầm hoảng sợ, bắt đầu đề phòng sau lưng.
Nhưng khi hắn giữ sức, thì Tần Phụng Tiên lại dùng được nhiều lực lượng hơn để tấn công Vĩnh Hằng Bích Chướng.
Mặt Tần Tịch Nhan không cảm xúc, lạnh lùng nhìn chằm chằm vào Tần Phụng Tiên.
“Nếu ngươi còn muốn tu luyện Thần Ý Xúc Tử Đao, thì ta có thể ẩn giấu giúp ngươi. Sở Hi Thanh đến đây một mình, chỉ cần ngươi không dính máu của hắn, Vô Tướng thần tông sẽ không có chứng cứ. Ta còn có thể mời một vị thần linh Vĩnh Hằng ra tay, giúp ngươi che giấu thiên số.”
Giọng nói của Tần Phụng Tiên như hàm chứa ma lực, từng bước dụ dỗ: “Ngươi không yên tâm về ta? Ta có thể lập lời thề với 12 vị Tổ thần, ta đáp ứng ngươi, nếu như không làm được những thứ đó, ta nhất định sẽ chết dưới lần thiên kiếp thứ bảy!”
Sở Hi Thanh quay lưng với Tần Tịch Nhan thì lại nhếch miệng lên.
Nữ nhân này… nàng sẽ lựa chọn thế nào đây?
Tần Tịch Nhan lại hít thở thật sâu, sau đó hiện ra ý cười trào phúng: “Câm miệng! Ta đã không phải bốn năm trước.”
Bốn năm trước, nàng được tỷ tỷ che chở dưới cánh chim, không trải qua mưa gió và mài giũa, ngây thơ lại ngu xuẩn có một không hai, nên mới bị Tần Phụng Tiên dụ dỗ.
Sở Hi Thanh nghe vậy thì cảm thấy thất vọng.
Nhưng cái này cũng hợp tình hợp lý.
Dù chỉ vì tính mạng của bản thân nàng, thì Tần Tịch Nhan cũng sẽ không nghe theo Tần Phụng Tiên.
Nếu Tần Tịch Nhan dám ra tay, Vô Tướng thần tông thật sự không tra ra được sao? Lấy mạng của nàng là dễ như trở bàn tay.
Nhưng sau đó, Sở Hi Thanh lại kinh ngạc.
Bởi vì Thần Xích Hỏa mang theo vẻ mặt hoang mang bay về, hắn thu nhỏ thân thể còn một trượng, rồi cũng trốn vào Vĩnh Hằng Bích Chướng của Sở Hi Thanh.
Sở Hi Thanh vừa chống đỡ Vĩnh Hằng Bích Chướng, vừa kinh ngạc liếc mắt nhìn hắn.
Trang Nghiêm chỉ là một nhất phẩm đỉnh phong mà thôi, tuy nói có sức chiến đấu của Siêu Phẩm, nhưng mà cũng không mạnh đến mức mà Thần Xích Hỏa không bắt được hắn chứ?
Vị thần linh Vĩnh Hằng này lại nhìn về phía trước: “Tên kia triệu hoán một thần binh nửa bước Siêu Phẩm, sức chiến đấu tăng mạnh. Ta nghĩ nếu bộ thân thể này bị phá hủy, thì ngươi sẽ rơi vào hoàn cảnh nguy hiểm, vì vậy mới trở về đây liên thủ với ngươi.”
Hắn vừa nói chuyện vừa giơ tay lên, Tần Phụng Tiên lập tức bốc cháy.
Thần Xích Hỏa không tiếc mạng, đây chẳng qua là một bộ hóa thân máu thịt mà thôi, có gì đáng tiếc?
Vấn đề là bộ thân thể này đã nuốt khí huyết của 23 võ tu nhị phẩm tam phẩm.
Nếu như không thể đưa về bản thể, vậy chẳng phải là nuốt vô ích sao?
Bạn cần đăng nhập để bình luận