Bá Võ

Chương 1691: Tu vị mạnh mẽ (3)

Cánh rừng rậm này vẫn yên tĩnh như chết, chỉ có tiếng gió thổi cây cỏ lay động.
Sở Hi Thanh thì không thèm để ý, hắn một tay đè đao bên hông, sức thế chờ đợi, tay còn lại thì hơi giơ lên, thả Dục Nhật thần chu trong tay áo ra.
Khi Tả Thanh Vân đang nghi ngờ Sở Hi Thanh bị ảo giác.
Từng đạo ánh sáng màu vàng chợt rơi rụng từ trên không trung, trút xuống Dục Nhật thần chu như mưa.
Vô số cây cối ở dưới mắt đất lại trói chặt chân của bọn họ.
Sở Hi Thanh cười gằn một tiếng, hắn căn bản không có ý định lên thuyền. Hắn đạp chân xuống đất, một mảnh lửa đen điên cuồng thiêu đốt bốn phía.
Đó là pháp thuật tam phẩm Liệu Nguyên Liệt Hỏa, hắn dùng Ngoại Pháp thần đồng để thi triển.
Thực chất là Táng Thiên thần viêm kết hợp với lửa của Thần Thương, cộng thêm Tru Thiên võ ý của Sở Hi Thanh, hình thành loại lửa đen này.
Nơi lửa đen lướt qua, tất cả cây cối ở chung quanh đều hóa thành tro bụi.
Cùng lúc đó, một màn đao xuất hiện ở đỉnh đầu ba người họ, ngăn cản và phản xạ tất cả kim quang như mưa kia.
Sở Hi Thanh lại hơi nhíu mày, hắn vẫn không thể cảm ứng được vị trí của những người này.
Thần niệm của hắn nhận ra bọn họ tồn tại, nhưng lại không thể nắm bắt được vị trí của bọn họ.
Nhưng đúng lúc này, Bạch Tiểu Chiêu đang nằm trên đầu Sở Hi Thanh bỗng nhiên ngẩng đầu lên, nhìn về một phương vị nào đó.
Trong mắt của nàng hiện ra kim quang, sừng trên đầu và cánh sừng trên lưng đều phát ra lưu quang hai màu kim hồng, lóng lánh tựa như lôi đình.
Đây là thần thông huyết mạch của nàng, Tuế Nguyệt Như Lưu!
Chỉ không đến hai cái hô hấp, thân hình của bốn người hiện ra giữa không trung, sắc mặt của bọn họ đều cực kỳ khó coi.
Một người trong đó cầm một cái pháp khí hình dạng như la bàn, ánh mắt âm lãnh và tham lam, nhìn chằm chằm vào Bạch Tiểu Chiêu.
Chính là con Thừa Hoàng này đã để cho bọn họ mất một năm tuổi thọ.
“Thì ra là như vậy!” Sở Hi Thanh thấy buồn cười: “Thủ đoạn của chư vị thật cao siêu, lại dùng pháp môn thời gian để ẩn nấp trong dòng sông thời gian.”
Hắn vuốt ve lưng của Bạch Tiểu Chiêu: “Làm rất tốt!”
Đối phương mượn lực lượng của pháp khí để ẩn thân ở dòng sông thời gian, có thể giấu ở một cái hô hấp trước, cũng có thể giấu ở một cái hô hấp sau.
Nhưng mặc kệ là tình huống nào, đều sẽ bị Tuế Nguyệt chi pháp của Thừa Hoàng khắc chế.
Ngươi trốn trong bồn cầu đúng là rất an toàn, vậy ta giật nước là được.
Bạch Tiểu Chiêu hơi đắc ý, đã lâu rồi nàng không được Sở Hi Thanh khen.
Thật ra nếu như nàng dùng toàn lực, tuyệt đối sẽ không trở thành trói buộc của Sở Hi Thanh.
Nàng còn có thể mượn lực lượng từ chỗ Lê Sơn Lão Mẫu, thậm chí là mời pháp thể hàng lâm.
Nhưng cái giá phải trả hơi đắt, phải tiêu hao tuổi thọ nhất định, bình thường huynh trưởng cấm nàng sử dụng.
Thật ra Bạch Tiểu Chiêu không để ý lắm, Thừa Hoàng bọn họ có thể sống rất lâu.
Giống như lão mẫu nhà nàng, lão mẫu nói là đã sống trên trăm vạn năm. Lúc sinh ra còn trước của Huyền Hoàng thủy đế, sống từ niên đại đó đến tận bây giờ.
Sắc mặt Bạch Hổ hầu lạnh lẽo, nhìn bốn người trên không trung: “Quả nhiên là các ngươi.”
Đó là trợ thủ của nàng, Bạch Dực Thần Đao – Thời Minh, còn đệ đệ ruột của Bắc Thần Thần Hầu – Bắc Thần Giáo Khu, Thủy Vân Kiếm – Bắc Thần Thiên La.
Một người khác có khuôn mặt khô gầy, hình thể cao to, mặc pháp bào của thuật sư, trong tay cầm pháp khí la bàn.
Đây là một thuật sư nhị phẩm, nhưng Bạch Hổ hầu nghĩ mãi mà không nghĩ ra được thân phận của người này.
Nàng nhớ toàn bộ tình báo của Lục phiến môn đều không có tin tức của người này.
Sau đó, Bạch Hổ hầu lại nhìn về phía người trung niên tuấn tú mặc trường bào máu đỏ thắm trong bốn người.
Ánh mắt nàng phức tạp: “Nhưng ta không ngờ, ngay cả ngươi cũng tham dự vào việc này.”
Người trước mắt này, chính Chu Tước hầu tiền nhiệm, Cử Hỏa Thiêu Thiên – Chu Hồng Y, xếp hạng 36 Địa Bảng.
Ngày xưa vì chuyện của Sở Hi Thanh, Lý Trường Sinh đã giết vào hoàng cung.
Không chỉ ép Kiến Nguyên đế đưa Bôn Dật Tuyệt Trần – Tông Thiên Lưu lên phương bắc, còn khiến Chu Hồng Y mất chức Chu Tước thần bộ, Chu Tước hầu cũng phải chuyển cho người khác.
Bạch Hổ hầu âm thầm hoảng sợ, Luận Võ lâu và Thiên Cơ các đánh giá thực lực của Chu Hồng Y rất công bằng, nhưng mà bốn đại Thần bộ của Lục phiến môn, mỗi một người đều cất giấu một môn bí pháp, lúc cực hạn có thể đạt đến trình độ Thiên Bảng.
Dù Chu Hồng Y đã mất chức Chu Tước hầu, mất thần khí truyền thừa của Chu Tước đường, nhưng thực lực vẫn rất đáng sợ.
Sở Hi Thanh chỉ đến đây một mình, hắn có thể chịu nổi sko?
Chu Hồng Y lại bình tĩnh nhìn Sở Hi Thanh: “Thật sự là oan gia ngõ hẹp! ta cũng từng do dự, không biết có nên tham dự hay không, nhưng bây giờ ta lại rất vui mừng.”
“Vậy sao?” Sở Hi Thanh cười lạnh lùng: “Lát nữa các ngươi sẽ không nghĩ như vậy.”
Lúc này, đao ý của hắn đã va chạm với ý niệm của Chu Hồng Y, làm cho phạm vi trăm trượng đều là bùi mù.
Bạn cần đăng nhập để bình luận