Bá Võ

Chương 2560 - Duy nhất (2)

Hắn lười tranh luận với Kiến Nguyên đế, lại ngẩng đầu nhìn tinh không: “Điên Đảo âm Dương đã hoàn thành, Vọng Thiên Hống đã bị nghịch chuyển âm dương. Nhưng long khí vốn cực dương giúp Vọng Thiên Hống chuyển đổi âm dương, lại trở thành nghiệp hỏa oán sát có tính chất cực âm, như vậy sẽ xảy ra tình huống gì?”
Giống như hai người Sở Hi Thanh và Sở Vân Vân Điên Đảo âm Dương, sau khi khởi tử hoàn sinh thì sẽ phải chịu Lục âm Hoàn Hồn Chú, mỗi giây mỗi phút đều phải trả nợ cho thiên địa.
Hôm nay, Vọng Thiên Hống cũng phải trả nợ như vậy.
Vọng Thiên Hống là không thể trả nợ, nên phải do những người khác trả thay nó.
Ví dụ như Kiến Nguyên đế, vị này được hai thần âm Dương và hắn chỉ điểm, không những chôn rất nhiều cấm chế vào người Vọng Thiên Hống thể phục chế, lại dụ Vọng Thiên Hống đời đầu nuốt thể phục chế, từ đó thu được năng lực điều khiển Vọng Thiên Hống.
Nhưng nếu đã vậy, hắn và Vọng Thiên Hống cũng sẽ liên hệ, kết nối với nhau.
Bởi vì cấp chế kia, chính là do tinh huyết của Kiến Nguyên đế tạo thành.
Lại như hai thần âm Dương, bọn họ mới là chủ nhân chân chính của cấm chế.
Kiến Nguyên đế chỉ phụ trách khống chế Vọng Thiên Hống, là nô bộc dùng long khí và máu tươi để nuôi dưỡng Vọng Thiên Hống.
Tứ đại Thi tổ thì không cần phải nói, bọn họ vốn nằm dưới sự khống chế của Vọng Thiên Hống.
Hiện giờ, bao quát cả Nguyệt Hinh, tất cả đều bị lấy rất nhiều khí huyết, hóa thành một cái huyết liên khổng lồ, kết nối với Vọng Thiên Hống.
Thân thể Kiến Nguyên đế không chỉ bị Sát linh cắt nuốt, một thân máu thịt cũng đang khô héo.
Kiến Nguyên đế vẫn có thể tụ tập một chút long khí, nhưng chỗ long khí này là không đủ.
Ngay cả bản thân Vũ Côn Luân cũng không ngoại lệ, một thân khí huyết của hắn đang tuôn trào ra ngoài.
Chỉ có Tông Thần Hóa là bình yên vô sự.
Sắc mặt hắn bình tĩnh nhìn một màn trước mắt, ánh mắt hơi lấp lóe, tựa như u hỏa.
Mà ngay khi Vũ Côn Luân và Kiến Nguyên đế nói chuyện, Nguyệt Hinh vẫn đang nỗ lực giãy dụa, cắt đứt với Vọng Thiên Hống.
Nhưng dù nàng làm thế nào cũng không thể thành công.
Cấm chế của bọn họ cực kỳ chặt chẽ, có thể hoàn toàn bao trùm lên cấm chế của các thần với Vọng Thiên Hống đời đầu.
Quá trình Điên Đảo âm Dương thì lại cường hóa những cấm chế này.
Nhưng mà cấm chế chặt che bao nhiêu, thì bây giờ càng khó cắt đứt bấy nhiêu.
Vọng Thiên Hống đời đầu kia, thậm chí bắt đầu hút lấy ánh sáng nhật nguyệt ở chung quanh, làm cho ánh sáng quanh đó đều vặn vẹo.
Nguyệt Hinh cực kỳ tuyệt vọng.
Sức mạnh của hai thần âm Dương cực kỳ khủng bố, nhưng đã không còn cung cấp thần lực cho nàng nữa.
Chút ánh sáng nhật nguyệt bị Vọng Thiên Hống hấp thu, chỉ như lông trâu trên người hai thần âm Dương thôi.
Kẻ phải trả giá đắt, chính là nàng.
Nguyệt Hinh đã bị hút sạch huyết khí.
Nàng cũng biết không phải Vọng Thiên Hống đang rút lấy nguyên khí của bọn họ, mà là thiên địa, là thiên đạo!
Hôm nay, Điên Đảo âm Dương đã chạm đến căn nguyên của thiên địa, là lấy thiên địa làm căn cơ.
Vì vậy sau khi trận pháp bắt đầu, thế như bánh xe cuồn cuộn, không thể đình chỉ, không thể gián đoạn.
Mà bây giờ, nàng đương nhiên không thể ngăn cản thiên địa.
Thân thể mềm mại xinh đẹp của Nguyệt Hinh đã biến thành một bộ da bọc xương.
Nàng hoàn toàn từ bỏ, nhìn Vũ Côn Luân bằng ánh mắt căm hận: “Ngươi làm như vậy có ích gì? Đơn giản là hại người hại mình. Nếu Vọng Thiên Hống không thể hấp thụ đầy đủ nguyên lực, nó vẫn sẽ chuyển dương thành âm. Khi đó nó sẽ hoàn toàn mất đi hình thể, mấy đi linh trí, càng cuồng bạo khó khống chế hơn. Ngươi không sợ Thần Châu này của các ngươi sẽ bị nó tàn phá thành một vùng đất trống sao.”
Nguyệt Hinh ý thức được, sau khi mình tử vong, tuyệt đối không có cơ hội phục sinh.
Âm Thần có quan tâm nàng đến đâu, cũng không thể trả nợ thay nàng.
Nguyệt Hinh bây giờ, chỉ muốn giải mối nghi hoặc này trước khi chết.
Dưới ánh mắt của nàng, Vũ Côn Luân lại triệu hoán bản thể của mình ra.
Con cự long thủy tinh dài đến 699 trượng này cũng bị nghiệp hỏa quấn thân, bị Vọng Thiên Hống rút lấy nguyên khí.
Vũ Côn Luân đưa tay, thế mà lại rút toàn bộ xương sống lưng của bản thể ra.
Bản thể của hắn rên lên đau đớn.
Vẻ mặt của Vũ Côn Luân cũng vặn vẹo.
Hắn lại vẫn nhẫn nại, ném xương sống của mình về phía Thánh hoàng đời thứ ba: “Văn Hoàng, xin nhờ người giao thứ này cho Sở Hi Thanh, xem như là ta bồi tội với hắn. Thù giết cha không đội trời chung, ta chỉ có thể lấy mạng mình trả lại.”
“Xương sống của ta ngưng tụ Mộng Ảo chi pháp của ta, cũng ngậm lấy trình độ mười mấy vạn năm của ta trên hai con đường này, có thể tạo ra một thần binh Mộng Ảo đỉnh cấp nhất. Xin hãy cho hoàng hậu của hắn dùng thứ này, chém thêm vài con Cự linh, có lẽ có thể hóa giải một ít nghiệp lực cho ta.”
Thánh hoàng đời thứ ba đang ác chiến với Thần Bàn Nhược, vậy mà lại phân ra một bộ phân thân hóa thể.
Sau khi hắn tiếp nhận bộ xương sống này, lại nhìn Vũ Côn Luân với vẻ bất đắc dĩ và cay đắng: “Ngươi cần gì phải vậy chứ? Ta không phải, vì sao ngươi phải làm vậy?”
Hắn không đi cứu con Chập Long này, cũng không phải hắn vô tình vô nghĩa, mà hắn hiểu là đã muộn, Vũ Côn Luân đã không thể quay đầu nữa.
Đồng thời hắn không hiểu, vì sao Vũ Côn Luân phải làm như vậy?
Với trạng thái của Vọng Thiên Hống bây giờ, quả thực là hại người không lợi mình.
“Thần Khế thiên bi!”
Vũ Côn Luân ngửa đầu lên, trong mắt hiện ra một tia kỳ dị: “Tòa đại trận Điên Đảo âm Dương này, lấy long khí Đại Ninh và ‘Thập Nhị Đô Thiên Thần Long Trấn Quốc đại trận’ ở thành Vọng An làm căn cơ.”
Hắn nói từng chữ một: “Trên thế gian này bây giờ, chỉ có một mình Sở Hi Thanh mới có thể làm cho Vọng Thiên Hống giữ được hình thể và ý thức.”
Bạn cần đăng nhập để bình luận