Bá Võ

Chương 1900: Ta không tin (4)

Tần Phụng Tiên hơi nhướng mày, chắp tay sau lưng nhìn bóng người trong cửa sổ: “Nhan, ngươi không muốn gặp ta cũng được. Nhưng hiện giờ ta muốn dùng Quy Nhất Nguyên Chung trong tay ngươi. Ngươi mau chóng đưa vật này xuống chân núi, giao cho người của ta. Việc này quan hệ rất lớn, không được chậm trễ.”
Tần Tịch Nhan nghe vậy thì sững sờ, sau đó liền nắm chặt Quy Nhất Nguyên Chung trong tay áo.
Trong mắt Tần Tịch Nhan toát ra vẻ cảnh giác: “Ngươi muốn Quy Nhất Nguyên Chung làm gì? Thứ này là do chư vị tộc lão tặng cho ta, quy cho ta sử dụng.”
Tần Phụng Tiên mỉm cười, giọng nói rất dịu dàng: “Không phải lấy Quy Nhất Nguyên Chung của ngươi, chỉ là lão tổ gặp phải một kẻ địch rất mạnh, cần mượn lực lượng của thứ này để đối địch, dùng xong sẽ trả lại cho ngươi.”
Tần Tịch Nhan nhíu mày: “Kẻ địch mà ngươi nói là tỷ tỷ Tần Mộc Ca của ta?”
“Xem ra ngươi cũng biết rồi!” Vẻ mặt Tần Phụng Tiên lạnh nhạt, không hề bất ngờ: “Chính là Tần Mộc Ca, nàng khởi tử hoàn sinh, sắp mang đến kiếp nạn ngập trời cho Thiết Sơn Tần thị ta. Ta cần Quy Nhất Nguyên Chung, dù không thể trừ khử mầm họa này, cũng không thể để nàng báo thù ngươi và Tần Thắng.”
Sau đó hắn liếc mắt nhìn chung quanh: “Sao ngươi lại ở nơi như thế này? Tần Thắng kia quá đáng như vậy sao? Sau đó ta sẽ bảo người mang một khoản tiền qua đây cho ngươi, ngươi bây giờ là gia chủ Thiết Sơn Tần thị, há có thể mất mặt như vậy…”
Nhưng khi Tần Phụng Tiên nói đến đây, hắn lại nghe thấy Tần Tịch Nhan nghiến răng nghiến lợi nói: “Ngươi nằm mơ!”
Tần Phụng Tiên không khỏi nheo mắt lại: “Ngươi vừa nói cái gì? Ta không nghe rõ, nói lại lần nữa!”
“Ta nói ngươi nằm mơ đi!” Sắc mặt Tần Tịch Nhan tái nhợt, giọng nói kiên quyết: “Quy Nhất Nguyên Chung trong tay ai, ai cũng đừng hòng lấy đi.”
Tần Phụng Tiên không khỏi yên lặng, hắn bình tĩnh nhìn Tần Tịch Nhan, rất lâu không lên tiếng.
Tần Tịch Nhan lại chỉ cảm thấy Quy Nhất Nguyên Chung trong tay áo đang rung động kịch liệt, tựa như đang muốn thoát khỏi tay nàng, nhưng lại bị nàng nắm chặt, trấn áp không cho nó đi.
Một lúc sau, Quy Nhất Nguyên Chung mới khôi phục yên tĩnh. Thân thể người giấy của Tần Phụng Tiên ở bên ngoài cửa sổ cũng hóa thành tro tàn.
Chỉ có một câu âm lãnh như phát ra từ Cửu U truyền đến tai Tần Tịch Nhan: “Việc này không phải do ngươi!”
Khoảnh khắc này, trái tim Tần Tịch Nhan lạnh lẽo như băng!

Nửa ngày sau, Sở Vân Vân cưỡi một thớt Phi long bốn chân cực kỳ thần tuấn, cùng với một đám kỵ sĩ Phi long bay trên một thảo nguyên rộng lớn không người ở Băng Châu.
Phi long bốn chân là một cự thú có huyết mạch của Long tộc, chúng phân bố khắp phía bắc Thiết Bích sơn mạch đến sa mạc Xích Hồng.
Chúng có thân thể khổng lồ, có thể dài đến mười hai trượng, cao hơn đại đa số Cự linh, hơn nữa trên người bao phủ thiết giáp, thân thể cường tráng, bốn chân có cánh, chẳng những có thể bay với tốc độ nhanh, mà còn có thể phun độc hỏa từ miệng.
Biên quân phương bắc thuần dưỡng chúng, dùng chúng để tác chiến với Cự linh, xưng là ‘Kỵ sĩ Phi long’.
Sức chiến đấu của bọn họ cực mạnh, khiến Cự linh bắc vực nghe mà biến sắc.
Tiếc là sức ăn của Phi long bốn chân rất lớn, dùng tài lực của bốn châu Băng U Cực Tuyệt, mà chỉ nuôi dưỡng được 25.000 đầu Phi long.
Ba canh giờ trước, sau khi Sở Vân Vân thu phục ‘Thiên Ninh quân’ ở U Châu, liền nắm giữ một nhánh kỵ sĩ Phi long khoảng tầm ngàn người.
Đầu Phi long dưới chân nàng cũng là mượn từ ‘Thiên Ninh quân’.
Mà bây giờ, nàng đang trên đường đến ‘An Bắc quân’.
‘An Bắc quân’ mới là tinh hoa của biên quân bốn châu đông bắc, cũng là định hải thần châm của toàn bộ bắc vực.
‘An Bắc quân’ tổng cộng 87 vạn người, không chỉ có binh sĩ tinh nhuệ có một không hai thiên hạ, mà còn nắm giữ các loại trang bị đỉnh cấp nhất, sức chiến đấu còn cao hơn cả cấm quân, với lại đời đời đều do Thiết Sơn Tần thị chấp chưởng, hầu như ngang ngửa với quân đội riêng của Thiết Sơn Tần thị.
Thu phục ‘An Bắc quân’, toàn bộ Băng Châu liền xong hơn nửa.
Nhưng khi nhìn thấy đại bản doanh của ‘An Bắc quân’ ở phía xa xa, Sở Vân Vân bỗng nhiên sinh lòng cảm ứng.
Nàng phất tay một cái, lấy tay làm đao, đánh ra một đạo đao cương.
Cũng trong nháy mắt này, quanh người nàng bỗng nhiên hiện ra một bóng người màu đen.
Người này râu tóc bạc trắng, thân thể lại rất cường tráng, mặc một bộ chiến giáp màu đen, hai tay nắm hai thanh chiến đao, xuất hiện cực kỳ đột ngột.
Hắn vừa xuất hiện liền chém thẳng về phía đỉnh đầu của Sở Vân Vân.
Nhưng khi đao cương của Sở Vân Vân bay ra, song đao của kẻ này bị đánh bay ra ngoài.
Sở Vân Vân ra tay cực kỳ tàn nhẫn, không thể nương tay.
Đao cương đánh bay đối thủ, lại gần như chặt đứt cổ của người này.
Nhưng một cái chớp mắt tiếp theo, chín thanh thần binh lợi khí, chín đạo cương lực nguy hiểm, còn có mười ba loại thiên quy khác nhau, tất cả đều bao trùm nơi này.
Ánh mắt Sở Vân Vân lạnh lùng nghiêm nghị.
Những đối thủ này đều không làm gì được nàng.
Nhưng Sở Vân Vân không thể không để ý đến hơn trăm vị kỵ sĩ Phi long ở sau lưng, bọn họ có thể vì thế mà bị thương, thậm chí là nguy hiểm đến tính mạng.
Sở Vân Vân chỉ có thể tạm thời bỏ qua võ tu tóc bạc kia, chuyển sự chú ý đến chung quanh.
Bạn cần đăng nhập để bình luận