Bá Võ

Chương 2434 - Mạnh Chương (2)

Sở Hi Thanh đã nghe danh Vô Thiên Hắc Ngục từ lâu.
Mấy năm trước, hắn từng nghe Thần Xích Hỏa nhắc đến nơi này, nhưng không ngờ có một ngày mình lại rơi vào Vô Thiên Hắc Ngục.
Sau khi hắn và Lục Loạn Ly bị đẩy đến đây, những xúc tu đen kia đã rút vào trong bóng tối.
Tay phải của Sở Hi Thanh bây giờ lại nắm chặt một viên bảo châu màu xanh.
Viên bảo châu này đang tỏa huỳnh quang mạnh mẽ, nó đang nỗ lực trốn khỏi tay hắn.
Sở Hi Thanh vừa trấn áp, vừa mở Huyết Nhai Trọng Đồng quan sát bốn phía chung quanh.
Hắn phát hiện Vô Thiên Hắc Ngục đúng là không có bầu trời.
Nơi này nhìn qua như một thế giới phẳng, phía trên tuy cũng có không gian nhất định, nhưng cao nhất lại không đến trăm trượng.
Theo Sở Hi Thanh hiểu, toàn bộ Vô Thiên Hắc Ngục này khá giống với giấy cuốn, nằm ở vị trí hạt sen của ba ngàn giới Ma vực, từng tầng lại cuốn với nhau.
Chung quanh là một mảnh tối om, thỉnh thoảng lại nghe thấy tiếng hung thú gào rống.
Sở Hi Thanh đang quan sát cấu tạo của thế giới này.
Hắn muốn xem thiên quy đạo luật ở trong Vô Thiên Hắc Ngục này có gì khác với bên ngoài không.
Quả nhiên, lực lượng thiên quy ở Vô Thiên Hắc Ngục yếu hơn bên ngoài rất nhiều.
Nhưng đây hẳn là vì ánh sao của các thần không thể soi sáng nơi này, chứ không phải bản thân thế giới này thiếu hụt.
Các loại võ đạo của Sở Hi Thanh chịu ảnh hưởng nhất định, nhưng không quá lớn.
Bởi vì bản thân hắn chính là Chân Linh của các thiên quy như Nhai Tí, Như Ý, Tru Thiên, Hỗn Độn, Hàn Phong, Tiệt Thiên, mà còn là pháp tướng của thiên quy Nhai Tí.
Hắn cũng có thể coi bản thân là một ngôi sao nhỏ, có thể đưa lực lượng thiên quy của mình soi sáng đến tinh không chung quanh.
Đây cũng chính là ý nghĩa khi đại diện cho một thiên quy!
Sở Hi Thanh lập tức múa đao.
Một đao của hắn cắt đứt thời gian. Sau đó dẫn Lục Loạn Ly rời khỏi chỗ này, bắt đầu đi xuyên qua các tiết điểm thời gian.
Ban đầu, hắn muốn trực tiếp rời khỏi Vô Thiên Hắc Ngục, trở lại Ma vực Chiến giới.
Nhưng ngay sau đó hắn đã từ bỏ.
Vô Thiên Hắc Ngục này không hổ là nơi giam giữ Thần nghiệt, dù Sở Hi Thanh dốc toàn lực thì cũng không phá được vách ngăn kia.
Nếu như cho hắn đủ thời gian, thì hắn cũng có thể phá được.
Nhưng thời điểm này, những xúc tu màu đen kia lại xuất hiện, dâng trào mãnh liệt như thủy triều, tràn đầy khí thế.
Sở Hi Thanh chỉ có thể từ bỏ, bắt đầu bay hết tốc lực về phía nam Vô Thiên Hắc Ngục.
Trong mắt Lục Loạn Ly hiện ra vẻ kinh ngạc: “Ngươi trở thành Chân Linh Tiệt Thiên?”
Tiệt Thiên chi pháp của Sở Hi Thanh rõ ràng là không tầm thường, có thể cắt đứt dòng sông thời gian trong giây lát, phối hợp với Quang âm Thuấn Bộ của hắn, có thể bổ sung lẫn nhau.
Theo lý thuyết, chỉ cần Sở Hi Thanh có đủ pháp lực chân nguyên, hắn có thể đi đến chân trời góc bể trong chớp mắt.
Sở Hi Thanh mỉm cười: “Mới nửa khắc trước.”
Mộc Kiếm Tiên thân là Thánh Giả Tiệt Thiên, có thể chỉ định mấy vị trí Chân Linh.
Nhưng trước kia đẳng cấp Tiệt Thiên của Sở Hi Thanh còn thấp, lực lượng của Mộc Kiếm Tiên cũng không đủ.
Dù sao con đường này cũng không giống như Nhai Tí và Như Ý, không nằm trong trạng thái trong núi không cọp, con khỉ xưng vương.
Tiệt Thiên chi pháp không chỉ là pháp môn chiến đấu cực kỳ mạnh mẽ, mà còn có thần thông rất khó tin, rất nhiều cường giả đều đi con đường này, Sở Hi Thanh chỉ dựa vào quan hệ là không leo lên được.
Song khi Mộc Kiếm Tiên ngưng tụ hành tinh, bắt đầu lấy bản nguyên của ‘Tạo Hóa thần thụ’, lực lượng của hắn có thể tăng trưởng thêm một bước.
Sở Hi Thanh có chút chờ mong Mộc Kiếm Tiên sẽ trở thành Thánh Giả Trảm Thiên.
Hắn dự tính ngày này sắp đến rồi.
Mộc Kiếm Tiên có trình độ rất cao ở thiên quy này, chỉ cần chém thêm vài vị thần linh nữa, nói không chừng là có thể leo lên.
Một lúc sau, Sở Hi Thanh mới dừng lại.
Mà lúc này, bọn họ đã cách chỗ cũ trăm vạn dặm.
Dự tính là Xa Nguyên kia có thần thông quảng đại hơn nữa, thì cũng rất khó xác định vị trí của hắn trong thời gian ngắn.
Sau khi dừng lại, Sở Hi Thanh nhìn thứ trong tay với vẻ kinh dị.
Đó chính là viên bảo châu màu xanh kia.
Bản thân bảo châu là nửa trong suốt, chất liệu óng ánh long lanh, còn có thể nhìn thấy một bóng rồng màu xanh rất sống động ở bên trong bảo châu.
Con Thanh Long này to khoảng đầu ngón tay, đầu như Kỳ Lân, đuôi như cá chép, mặt có râu dài, có sừng tựa như lộc, thân dài như rắn, bụng có ngũ trảo.
Hai mắt nó nhắm chặt, tựa như đang rơi vào trạng thái ngủ say.
“Đây là?” Lục Loạn Ly cũng nhìn bảo châu này với vẻ kinh ngạc: “Đây là Thanh Long Tinh Quân, hay là Thương Long?”
Viên bảo châu này là thứ rơi ra khi Mộc Long tự bạo.
Khi đó Xa Nguyên muốn lấy lại thứ này, nhưng lại bị Lê Tham quấy nhiễu, nên không thể thành công.
Nhưng khi đó, thứ này vẫn nằm trong sự khống chế của Xa Nguyên.
Song khi Lục Loạn Ly đánh một búa kia, lại khiến nó thoát khỏi sự khống chế của Xa Nguyên, Sở Hi Thanh tranh thủ cướp lấy.
Nàng còn tưởng rằng đây là một cái thần khí mạnh mẽ, không ngờ bên trong cái thần khí này còn có một con rồng.
Lục Loạn Ly có thể xác định, trong này chính là một Chân long, là một con chân long cực mạnh bị phong ấn.
Bạn cần đăng nhập để bình luận