Bá Võ

Chương 647: Hai tầng đao cương

Khi Sở Hi Thanh chạy đến Miếu thị ở phía nam, chỉ thấy trong và ngoài Thắng Bại Lâu đã có một đám người, chỗ cửa lớn càng là nước chảy không lọt.
Nhưng khi huynh muội Sở Hi Thanh dạo bước đi đến, những tên dân cờ bạc điên cuồng kia cũng tự giác tránh qua hai bên.
Lúc này, có ai ở Cổ Thị tập mà không biết khuôn mặt của Sở Hi Thanh chứ!
Đây là một đại lão giang hồ mới quật khởi ở quận Tú Thủy, bản thân vào Thần Tú Thập Kiệt đao, dưới trướng còn có mấy ngàn bang chúng, thậm chí tháng trước còn dùng gần vạn tên võ tu cửu phẩm để bao vây thành Tú Thủy, uy thế cực kỳ kinh người.
Có người nói hôm qua, người này đã trở thành Thiếu kỳ chủ của Thiết Kỳ Bang, chỉ dưới một người trên vạn người ở Thiết Kỳ Bang.
Địa vị của hắn ở quận Tú Thủy bây giờ, cũng chỉ có hơn hai mươi người là có thể sánh vai.
Sở Hi Thanh bước vào cửa lớn của Thắng Bại Lâu, liền ngưng thần nhìn về phía võ đài ở trung ương.
Chỉ thấy Lưu Nhược Hi đang đè song đao bên hông, dáng người hiên ngang, đứng ở bên phải võ đài.
Đối thủ của thiếu nữ là một thanh niên cao to, tựa như là một tháp sắt.
Hai người đang đứng cách nhau một trượng, chờ đợi hiệu lệnh của trọng tài.
Sở Hi Thanh chỉ liếc mắt nhìn qua liền mất hứng thú.
Tên thanh niên cao to kia rất mạnh, tuổi tác tầm hai mươi bốn hai mươi lăm, tu vị bát phẩm thượng, pháp khí thì có năm sáu kiện, trên người còn có lít nha lít nhít chiến đồ.
Trong tay hắn có một thanh đại đao vừa to vừa nặng, nhìn trông rất khí thế và uy vũ.
Không biết người này là cao thủ từ đâu, sức chiến đấu cũng thuộc hàng đứng đầu trong bát phẩm.
Nhưng đối thủ của hắn lại là 50% Bá Võ Vương.
Sở Vân Vân đi đến bên cạnh Sở Hi Thanh, giọng nói bình dị: “Hiện giờ Lỗ Bình Nguyên đang quản lý Cổ Thị tập, ta đã mở rộng đàn chữ Nguyên của hắn lên bảy mươi người. Một phần trong đó ở Cổ Thị tập này, một mặt là quản lý Miếu thị, một mặt là thăm dò tin tức.”
Võ sư áo đỏ dưới trướng Tả Thanh Vân có tổng cộng 540 người., trong đó có bảy người thất phẩm, mười sáu người bát phẩm thượng, đại đa số người trong số họ đều bội phục uy danh và nhân phẩm của ngươi, đồng ý hiệu lực và làm việc cho ngươi. Những người này được chia ra thành năm phân đàn, chờ ngươi trở về sẽ định ra danh sách đàn chủ và hương chủ, rồi thụ chức cho bọn họ.”
Sở Hi Thanh không khỏi vui mừng: “Ngươi đã quan sát những người này rồi đúng không? Quay đầu đưa danh sách cho ta là được. Những thủ hạ này của Tả Thanh Vân, người nào thích hợp làm đàn chủ, người nào không thích hợp, ngươi rõ ràng hơn ta nhiều. Không thích hợp quản lý thì đưa qua làm thủ hạ của Kế Tiễn Tiễn đi, đảm nhiệm cận vệ của ta.”
Sở Vân Vân nghe vậy thì không nói gì, nội tâm thì lại hơi phức tạp.
Sở Hi Thanh là đang chê nàng không nhanh nhẹn.
Nhưng dù sao Tây Sơn Đường cũng là địa bàn mà Sở Hi Thanh đánh được, Miếu thị vã những nhân thủ ở đây cũng là do Sở Hi Thanh nhận từ tay Tả Thanh Vân, mình có tư cách gì mà lập danh sách đàn chủ cho hắn?
Mình và hắn cũng không phải huynh muội ruột thật, cũng không có những quan hệ khác. . .
Sau đó, dòng suy nghĩ của Sở Vân Vân liền dừng ở đây.
Nàng thở dài trong lòng, nghĩ thầm Tần Mộc Ca ơi Tần Mộc Ca, ngày xưa ngươi làm việc trực tiếp gọn gàng dứt khoát.
Sao bây giờ lại trở nên nhăn nhăn nhó nhó giống như tiểu phu nhân rồi?
Ngay khi hai người bọn họ nói chuyện, trọng tài ở trên võ đài đã ném một đồng tiền lên.
Sở Hi Thanh cũng quay đầu nhìn qua.
Theo đồng tiền rơi xuống đất, phát ra một tiếng ‘keng’, thanh niên cao to kia liền múa đao quét ngang.
Cánh tay của hắn rất dài, đại đao kia lại dài khoảng sáu thước rưỡi, thậm chí còn không cần cất bước về phía trước, liền có thể chém đến Lưu Nhược Hi ở cách đó một trượng.
Lưu Nhược Hi nhẹ nhàng lui về phía sau, tránh khỏi lưỡi đao của đối phương, sau đó lại làm ra động tác nhảy về phía sau, khiến cho thanh niên cao to kia bước nhanh về phía trước, cố gắng đuổi theo.
Nhưng khi động tác nhảy lùi của Lưu Nhược Hi đến bước cuối cùng, bóng người của nàng lại lấp lóe như quỷ mị mà tiến về phía trước, đôi Uyên Ương song đao ở bên hông cũng chém ra một đạo ánh sáng trắng như tuyết.
Khi bóng người Lưu Nhược Hi dừng lại, đứng thẳng tại chỗ, chỉ thấy cổ họng của thanh niên cao to kia đã có một dòng máu tươi.
Hắn không dám tin tưởng mà sờ cổ họng của mình, lại nhìn dòng máu trong tay mình, sau đó toàn thân ngã rầm xuống đất, phát ra một tiếng ‘oanh’ vang vọng.
Sở Hi Thanh không khỏi nhướng mày lên: “Không tệ! Chỉ dùng một đao, đã có vài phần phong thái của ta khi xưa. Tu vị của nàng cũng sắp thăng cấp rồi đúng không?”
“Đang tìm kiếm bí dược, còn thiếu vài tài liệu phụ.” Sở Vân Vân ngưng thần nhìn Lưu Nhược Hi, trong mắt hàm chứa thưởng thức: “Nàng rất cố gắng, tu luyện không biết ngày đêm, chăm chỉ hơn trước kia nhiều. Ngộ tính cũng rất cao, mặc kệ là chiêu thức gì, người khác chỉ giảng giải một lát, nàng liền hiểu được ngay, còn có thể học một biết mười.”
Thiên phú huyết mạch của cô bé này cũng rất giống với nàng, chỉ là cấp độ còn kém nàng không ít.
Hiếm thấy nhất chính là, Lưu Nhược Hi còn là con gái thuộc hạ cũ của nàng.
Vì vậy Sở Vân Vân cực kỳ coi trọng nàng, cũng cực kỳ yêu thích nàng.
Bạn cần đăng nhập để bình luận