Bá Võ

Chương 817: Tam Bình cư sĩ (3)

Một khắc thời gian sau, một chiếc phi thuyền cực lớn chậm rãi bay đến trên không trung của quận thành Tú Thủy.
Tạo hình của chiếc thuyền này giống hệt như ba chiếc thuyền lớn ở trên mặt sông, chỉ là quy mô cực kỳ lớn, còn lớn hơn cả tổng đà của Thiết Kỳ Bang.
Thân tàu được làm từ Thông Thiên Mộc và Vân Kim sinh ra ở phương bắc, màu sắc ám ngân, khá là bắt mắt.
Nó dài ít nhất là năm mươi trượng, rộng khoảng tám trượng, cao khoảng mười hai trượng, thân tàu khổng lồ tựa như một con cá voi giữa không trung, để lại một cái bóng đen cực lớn trên mặt đất.
Khi chiếc phi thuyền này bay ngang trời mà đến, toàn bộ quận thành bên dưới đều bị náo động.
Đường phố vốn đang tiêu điều vì trận chiến gần đây, giờ phút này lại tuôn ra rất nhiều người.
Bọn họ đều ngạc nhiên không thôi, tất cả đều chỉ chỉ chỏ chỏ về phía bầu trời.
Cuối cùng, chiếc phi thuyền này dừng lại ở trên không trung của võ quán Chính Dương.
Tam Bình cư sĩ chuyên môn đến đây tìm Kiếm Tàng Phong, vì thế chiếc phi thuyền này sẽ dừng lại ở đây một hai ngày.
Tuy nhiên, Sở Hi Thanh vẫn chuyển hành lý lên thuyền từ trước.
Hắn có rất nhiều đồ.
Đầu tiên là bốn khối băng bảo quản tài liệu chính của bí dược, tiếp đó là các loại điển tịch của thuật sư mà Sở Vân Vân thu thập được, tổng cộng hơn mười cái rương gỗ lớn, còn có các loại thuốc cần dùng cho tu hành, cũng phải hai mươi mấy cái rương gỗ lớn.
U Châu ở phương bắc là nơi sản xuất linh dược, loại thuốc nào cũng có.
Nhưng đống thuốc này là Sở Hi Thanh cướp được, không cần tiền nha. . .
Còn về phần các đồ dùng sinh hoạt thì xem như là ít, chỉ ba cái rương gỗ.
Bọn họ còn mang theo hai mươi mấy kiện binh khí dài ngắn, trên danh nghĩa là cung cấp cho Sở Hi Thanh luyện tập võ đạo hàng ngày.
Cột cờ Nghịch Thần Kỳ của Sở Vân Vân cũng che giấu ở trong đó.
Ngoài ra, Sở Hi Thanh còn mang nhà mang người.
Sở Vân Vân vẫn như hình với bóng với hắn, sống nương tựa lẫn nhau, không có đạo lý ở lại quận Tú Thủy.
Tu vị của nàng cũng đã đến thất phẩm, võ quán Chính Dương đã không thể để nàng tiến thêm một bước ở trên con đường pháp thuật.
Lưu Nhược Hi cũng cần đi theo.
Mấy ngày trước, Lưu Nhược Hi cũng đã dùng bí dược, tu vị đã tiến vào thất phẩm hạ, hơn nữa càng ngày càng được Sở Vân Vân coi trọng và thưởng thức, muốn mang nàng đến phương bắc để dạy dỗ.
Sở Hi Thanh cũng vui khi nhìn thấy cảnh này.
Tâm tính của Lưu Nhược Hi không tệ, làm việc không chỉ già giặn lão luyện, mà còn trung thành tận tâm, nếu như có thể bồi dưỡng được, tương lai chắc chắn sẽ trở thành một cánh tay đắc lực của hắn.
Hắn đang lưu ý thẻ khuôn Tần Mộc Ca bản 60% ở trong võ đạo bảo khố, ý đồ gia tăng thiên phú cho Lưu Nhược Hi.
Cũng chỉ năm mươi điểm huyết nguyên mà thôi, hai ngày là có thể kiếm về.
Tiếc là dạo này hệ thống rất không ra sức, đều không cho hắn thứ mà hắn muốn.
Tiếp đó là hai người hầu của Sở Hi Thanh, Chu Lương Thần và Kế Tiễn Tiễn.
Kế Tiễn Tiễn đúng là không có hành lý gì, chỉ có một rương gỗ quần áo. Lâm Hải Chu gia thì lại chuẩn bị cho Chu Lương Thần mười mấy cái rương đồ vật, khiến cho Chu Lương Thần cảm thấy rất ái ngại.
Còn cả Bạch Tiểu Chiêu.
Đây là con Ngũ vĩ tiểu bạch điêu, bình thường đều ở trên đỉnh đầu hoặc ở trên vai Sở Hi Thanh.
Nhưng Sở Vân Vân cũng không coi nàng là Linh sủng, mà coi nàng như muội muội, không cho tiểu bạch điêu ngủ chung với hắn, vì vậy sau khi Bạch Tiểu Chiêu lên thuyền thì cũng cần một gian phòng riêng.
Cuối cùng, để Sở Hi Thanh bất ngờ chính là Lục Loạn Ly, nàng cũng muốn đi theo Sở Hi Thanh lên phương bắc.
Nói chung khi Diệp Tri Thu xách một cái bọc nhỏ đi từ Đông viện ra thì khóe môi không khỏi co quắp lại.
Nàng quét mắt nhìn đám người ở sau lưng Sở Hi Thanh, còn cả một đống hành lý như ngọn núi nhỏ kia, lời nói hàm chứa châm chọc: “Sở sư đệ, ngươi đang dọn nhà đấy à?”
Sở Hi Thanh lại mặt không biến sắc mà gật đầu: “Không khác lắm! Sau này a sẽ coi Vô Tướng thần tông là nhà mình, tất nhiên phải mang gia sản đến đó rồi.”
Diệp Tri Thu hơi cứng lại.
Nàng càng không còn gì để nói, chỉ có thể ra vẻ hờ hững, gật đầu nói: “Thì ra là như vậy, ngươi có suy nghĩ này là rất tốt. Chỉ là không biết Tam Bình sư huynh nhìn thấy thì sẽ nghĩ thế nào?”
Cần biết, tải trọng của một chiếc phi thuyền là có giới hạn.
Tam Bình sư huynh người ta còn phải dựa vào chiếc thuyền Bình Thiên này để kiếm tiền, chở người chở hàng, kiếm lấy tiền tu hành.
Kiếm Tàng Phong thấy buồn cười.
Hắn nghĩ thầm, nếu lời này của Sở Hi Thanh truyền vào trong tai của mấy vị đại trưởng lão trong tông môn, mấy vị kia nhất định sẽ rất vui vẻ.
Lời này hắn cũng rất thích nghe.
‘Huyết Nhai Đao Quân’ tương lai luôn hướng về tông môn, đây là chuyện tốt.
Bạn cần đăng nhập để bình luận