Bá Võ

Chương 585: Sỉ nhục của nam nhân (2)

Tả Thanh Vân nghe vậy thì sắc mặt tối sầm, hắn cảm nhận lại lời nói của mình, cũng cảm thấy mình quá nhiệt tình.
Hắn nở nụ cười ngượng ngùng, sau đó ra hiệu với người hầu bên cạnh đưa một bình rượu và hai chén rượu lên.
Tả Thanh Vân rót rượu cho Sở Hi Thanh trước: “Đời này của Tả mỗ cũng không thiếu bạn tốt, nhưng bạn bè sống chết thì chỉ có một mình Hi Thanh ngươi.”
Hắn cũng rót cho mình một chén rượu, vẻ mặt nghiêm túc: “Nhưng mà thiên hạ này không có bữa tiệc nào không tàn, một chén này của chúng ta, vừa kính ly biệt, cũng kính tình nghĩa giữa chúng ta.”
Sở Hi Thanh nở nụ cười tiêu sái, uống một hơi cạn sạch: “Tình cảm giữa chúng ta, giang sơn khó ngăn trở được, cần gì phải phiền muộn? Ta tin tưởng hai người chúng ta sẽ có ngày gặp lại.”
Tả Thanh Vân cũng sảng khoái mà uống một hơi cạn sạch chén rượu: “Hay lắm! Nên uống cạn chén lớn!”
Sau đó, hắn tràn đầy tiếc nuối mà nói: “Đáng tiếc là có rượu mà không có đồ ăn, bàn tiệc rượu kia của ta bị tên Phong Đao – Vương Mệnh đạp đổ rồi. Chúng ta không ăn tiệc tiễn biệt ở Tú Thủy thì cũng thôi, sau khi vào kinh mà cũng không ăn được.”
Sở Hi Thanh nghe vậy thì cười to: “Cũng có thể là do duyên phận của chúng ta chưa hết, còn chưa đến mức ăn tiệc tiễn biệt. . .”
Nhưng đúng lúc này, ánh mắt Sở Hi Thanh hơi động, bước sang trái một bước.
Quả nhiên, một chớp mắt tiếp theo, Phong Đao – Vương Mệnh cầm một thanh Nhạn linh đao, sượt qua bên người hắn.
Vừa rồi, chỉ cần Sở Hi Thanh hơi chậm một chút, thì mái tóc đẹp của hắn sẽ biến thành đầu trọc.
Lúc này, đao bên eo của Sở Hi Thanh cũng phát ra một tiếng ‘sặc’, tựa như hổ gầm long ngâm.
Tay phải Sở Hi Thanh cầm chén rượu, chỉ có thể rút đao bằng tay trái, nhưng thanh Tốn Phong Chấn Lôi Đao của hắn vẫn hóa thành một luồng ánh sáng, lại nhanh như điện chớp, chỉ chắp mắt đã đâm đến trước ngực Phong Đao – Vương Mệnh.
Vào thời khắc sống còn, Vương Mệnh đã đỡ được một đòn này, nhưng cả người bị đánh bay ra ngoài, thân thể chìm vào trong nước.
Tu vị của Vương Mệnh là thất phẩm hạ, thiên phú huyết mạch là cấp siêu thiên kiêu, sức mạnh tự nhiên là nằm trên Sở Hi Thanh.
Nhưng mà Bạch Mã Phi Mã của Sở Hi Thanh lại làm cho đao của Sở Hi Thanh chém đến ngực của Vương Mệnh, thì Vương Mệnh mới có thể miễn cưỡng nhận ra vị trí của đao, vì vậy không thể nào tụ lực được.
Sở Hi Thanh lập tức dùng thần niệm để khóa chặt khí cơ của Vương Mệnh, truy tìm bóng người của hắn.
Hà La Ngư cũng mau chóng mở rộng xúc tu của mình ra.
Đáng tiếc là không như mong muốn, Vương Mệnh đã chạy thoát, hắn đã biến mất trong lòng sông trước khi Hà La Ngự kịp phong tỏa.
Nhưng mà lần này, Vương Mệnh lại phát ra tiếng cười.
“Sở huynh đúng là người rất thú vị, nhưng mà ta đã hiểu hết đao của ngươi rồi! Hôm nay ta cho Sở huynh nghỉ ngơi dưỡng sức, tắm rửa bụi trần một đêm. Sáng sớm ngày mai, chúng ta sẽ quyết chiến ở bến tàu Tây Thành, không gặp không về.”
Tiếng nói này tựa như đến từ bốn phương tám hướng, sau đó lại không còn tăm tích.
Tả Thanh Vân cau mày, liếc mắt nhìn Sở Hi Thanh: “Nghe giọng điệu của hắn, dường như rất có tự tin, không biết Hi Thanh ngươi có mấy phần nắm chắc? Nếu như thắng chắc, vậy ta cũng phải cược một phen.”
Sở Hi Thanh ‘chậc’ một tiếng: “Nói như thế nào đây? Thật ra hắn không nhìn thấu ta, mà ta lại nhìn thấu hắn.”
Trong khi hắn nói chuyện, ánh mắt của hắn lại nhìn vào võ đạo bảo khố của mình với vẻ kinh dị.
Thuần Dương (lục giai): Cần 165.625 điểm võ đạo để đổi.
Quang âm Thuấn Ảnh Chi Thân (lục giai): Cần 109.375 điểm võ đạo để đổi.
Ngày hôm nay, không biết là Sở Hi Thanh có vận cứt chó gì, sau khi tu luyện Dưỡng Nguyên Công vào buổi sáng, hắn lại quét ra hai thiên phú huyết mạch lục giai.
Hơn nữa, bất cứ cái nào cũng có thể làm cho thực lực của hắn tăng gấp bội.
Vì vậy, Vương Mệnh chỉ nhìn thấy Sở Hi Thanh của ngày hôm nay, Sở Hi Thanh của ngày hôm nay và ngày mai, đã là rất khác nhau.
Sau đso, Sở Hi Thanh lại nhìn Tả Thanh Vân với vẻ mặt ngờ vực: “Sau đó ngươi phải tiến vào đại lao của Đại lý tự đúng không? Đây cũng là một trong những cái gọi là ‘thiên lao’, ngươi còn có thể đi quán cá cược?”
“Vào trại giam thì vẫn phải vào trại giam, nhưng dù sao ta cũng bị Lão đầu tử kia liên lụy, chứ không phải phạm nhân. Mị Nương đã chuẩn bị một đám người trong đại lao rồi, ta ở trong đó cũng có thể nhờ người đi đặt cược, không có vấn đề gì.”
Tả Thanh Vân nói đến chỗ này, lại hiện ra vẻ thần thở: “Những ngày qua, ta trái lo phải nghĩ, vẫn không muốn để mấy vị nhà ta đi mạo hiểm, cũng không muốn lãng phí thời gian quý báu ở trong đại lao, bị người làm nhục ức hiếp.”
“Bởi vậy, ta đã nhờ các mối quan hệ đáng tin, tra hỏi khi nào mới có thể đi ra, nhưng tiếc là phải nửa tháng sau mới biết được, bằng không thì Hi Thanh ngươi có thể ở kinh thành một thời gian, ta có thể dẫn Hi Thanh ngươi đi chơi khắp kinh thành.”
Bạn cần đăng nhập để bình luận