Bá Võ

Chương 1863: Đi nhìn trộm (4)

Sở Hi Thanh ngửa đầu nhìn lên, mãi đến khi nhìn thấy những thanh kiếm này bay xuyên qua khỏi Thái Vi Viên thì mới thu hồi tầm mắt.
“Thật ra thì tình cảnh của Mộc Kiếm Tiên ở vực ngoại cực kỳ gian nan, hi vọng bộ thần binh này có thể giúp đỡ hắn… a?”
Giọng nói Sở Hi Thanh im bặt.
Đó là vì sau khi 81 thanh kiếm bay đi không lâu, mặt đất dưới những giá binh khí kia bỗng nhiên rạn nứt, một bóng đen lao ra từ đó.
Biến cố này cực kỳ đột ngột, không có bất kỳ dấu hiệu báo trước nào; bóng đen này cũng cực kỳ nhanh, cực kỳ linh hoạt, khiến cho hai người Sở Hi Thanh và La Hán Tông đều không kịp phản ứng.
Tuy rằng bọn họ đã thử bắt lấy nó, từng người đều sử dụng thủ đoạn mạnh nhất của mình, nhưng vẫn là xe cát dã tràng, bóng đen kia đã trực tiếp bay ra khỏi lối ra của tầng bảy, sau đó ‘sưu’ một tiếng rồi biến mất tăm.
Sở Hi Thanh và La Hán Tông không khỏi hai mặt nhìn nhau.
“La tiên sinh, ngươi có nhìn thấy rõ đó là thứ gì không?”
Tốc độ của bóng đen kia thật sự quá nhanh, khiến cho Sở Hi Thanh cũng không nhìn thấy rõ đó là thứ gì.
Đây chính là hạn chế của tu vị tứ phẩm.
Rất nhiều hạng tố chất thân thể của hắn vẫn kém hơn nhất phẩm nhị phẩm chân chính.
“Ta cũng không biết đó là thứ gì.” Vẻ mặt La Hán Tông mờ mịt: “Chỉ thấy thứ kia rất nhỏ, có ba đôi cánh chim trong suốt, có thân hình và gương mặt của nhân loại, dung mạo rất đẹp, nhìn qua khá giống với Tinh linh do hoa cỏ uẩn nhưỡng.”
Sau đó hắn lại đi đến gần nơi tầng đá rạn nứt: “Hình như thứ này bị ‘Cửu Cửu Đô Thiên Tiệt Tiên kiếm’ của Mộc Kiếm Tiên trấn áp ở đây. Nhưng nhìn qua lại không giống, ta không thấy trận pháp phong ấn.”
Vì vậy nên khi chuyện xảy ra, La Hán Tông không hề có phòng bị.
Căn bản là hắn không ngờ bên dưới những giá binh khí này lại có thứ gì khác.
Sau đó thần sắc hắn hơi động: “Lúc trước Đao Quân có nói, bên trong ‘Thần Binh khố’ này còn cất giấu một món đồ khác, là thứ người rất muốn lấy, đúng không? Lẽ nào…”
Lúc này, Sở Hi Thanh hơi lắc đầu.
Hắn chỉ chỉ về phía bên cạnh: “Thứ ta muốn nằm ở bên kia.”
Đó là một góc ở bên phải gian phòng.
Bên đó cũng có một cái giá cực lớn, phía trên là một thi thể của một con thú cực lớn.
Đó chính là thi thể của một con thần thú Nhai Tí! Hơn nữa cấp bậc cực cao, tựa như đã đạt đến đẳng cấp Siêu Phẩm đỉnh phong, thậm chí còn khả năng đã có thần lực.
Lúc này, tiểu Tóc Húi Cua đã rời khỏi bả vai của Sở Hi Thanh, nhảy lên đầu cái thi thể Nhai Tí này.
La Hán Tông đã nhìn thấy bộ thi thể Nhai Tí này từ lâu rồi.
Ban đầu hắn thấy rất kỳ lạ, tại sao bộ thi thể Nhai Tí này lại bị bảo tồn ở trong ‘Thần Binh khố’ này?
Mãi đến khi hắn nhìn thấy một chiếc xiềng xích màu vàng rực đang trói buộc chân phải của thi thể Nhai Tí thì mới thoải mái.
Có lẽ thứ Thái Vi Viên muốn bảo tồn chính là cái xiềng xích màu vàng rực này. Chỉ vì xiềng xích và thi thể Nhai Tí không thể phân tách, cho nên mới để chung ở nơi này.
Nhưng đối với Sở Hi Thanh mà nói, cái thi thể Nhai Tí này mới là thứ quan trọng nhất.
Sau đó Sở Hi Thanh lại cười khổ, hơi lắc đầu nói: “Quên đi, thứ kia vô duyên với hai người chúng ta, không cần tìm hiểu làm gì. Việc cấp bách bây giờ là nhanh chóng cô đọng sát lực. Khi bộ thần binh của Mộc Kiếm Tiên bay đi, mấy Thần thị kia tất sẽ phát hiện, thời gian của chúng ta không còn nhiều. Kính xin La tiên sinh bày trận giúp ta.”
“La mỗ hiểu.”
La Hán Tông đưa mắt nhìn quanh, cuối cùng chỉ chỉ vào vết nứt ở dưới chân: “Chúng ta chọn nơi này đi. Nói đến cũng kỳ lạ, nơi thứ kia ẩn náu, chính là nơi thích hợp để ngưng tụ sát lực nhất trong ‘Thần Binh khố’ này. Không, thậm chí là vị trí ngưng tụ sát lực mạnh nhất trong toàn bộ Thái Vi Viên này.”
Sở Hi Thanh nghe vậy thì không khỏi rung động.
Lúc này hắn vẫn hồn nhiên không biết, tại một góc nào đó ở phía nam của Thái Vi Viên, Sở Vân Vân đang vô cùng kinh ngạc nhìn đạo bóng đen đang bay nhanh quanh người mình.
Ngay vừa rồi, khi Sở Vân Vân mạnh mẽ đánh tan một vách ngăn không gian, đạo bóng đen này bỗng nhiên ngang trời mà đến, chạy đến bên cạnh nàng.
Sở Vân Vân không biết nó là thứ gì, chỉ nhìn thấy bên trong đạo hắc quang, là một bóng người giống như Tinh linh thảo mộc.
Nàng chỉ to bằng một ngón tay, dáng người yểu diệu, ngũ quan tuyệt mỹ, lưng có ba đôi cánh chim trong suốt, lúc này đang cực kỳ vui vẻ mà bay lượn vờn quanh người Sở Vân Vân.
Sở Vân Vân nghĩ thầm, đây rốt cuộc là thứ gì? Lại từ đâu đến?
Lúc này, nàng đang cách không giao thủ với mấy hóa thân thần linh kia, đang là thời điểm ác chiến say sưa, Sở Vân Vân thật sự không muốn phân tâm.
Nhưng Tinh linh màu đen này vờn quanh người nàng một lát, lại bỗng nhiên lao thẳng về phía Nghịch Thần Kỳ trong tay nàng.
Ánh mắt Sở Vân Vân nhất thời run lên.
Bạn cần đăng nhập để bình luận