Bá Võ

Chương 770: Gặp mặt (6)

Thật ra thì Lý Đạo Quy không chỉ đề phòng mấy vị cao thủ thần bí kia, mà hắn lo về Kiếm Tàng Phong của Vô Tướng thần tông hơn.
Thời gian gần đây, hành tung của người này rất khó lường, không biết đã đi nơi nào.
Từ trận chiến trong đại lao của Cẩm y vệ, Lý Đạo Quy cực kỳ kiêng kỵ Kiếm Tàng Phong.
Hắn không nhìn thấu người này, luôn cảm thấy Kiếm Tàng Phong còn đang ẩn giấu thực lực.
Nói không chừng mấy người Sở Hi Thanh chạy xuống tầng dưới cùng, thì đã cứu hắn một mạng.
Hắn vừa vừa đến Kiếm Tàng Phong, liền nghe thấy tiếng cười hô hố ở sau lưng.
Lý Đạo Quy cực kỳ quen thuộc với giọng cười này, lập tức quay đầu lại nhìn.
Chỉ thấy một thanh niên có vóc dáng tầm trung, khuôn mặt tròn vo, đang chắp tay sau lưng, lơ lửng giữa không trung ở ngoài hai mươi trượng.
Đó chính là Kiếm Tàng Phong, hắn cười nhìn Lang Thiên Trung: “Lang huynh thật là can đảm! Tổng đà của Thiết Kỳ Bang ngọa hổ tàng long, sâu không lường được, ngay cả ta cũng phải kiêng kị vài phần. Lang huynh lại không hề sợ hãi, không hổ là đệ tử chân truyền của Huyết Bức sơn.”
Sau đó, hắn liếc mắt nhìn Lý Đạo Quy, nở nụ cười tươi rói: “Vị này chính là người quen cũ, Huyết Phong Kiếm – Lý Đạo Quy, sau trận chiến ở đại lao, ta đã tìm ngươi rất lâu.”
“Ngươi là Kiếm Tàng Phong?”
Khuôn mặt Lang Thiên Trung âm lãnh, phía sau hắn bỗng nhiên hiện lên một vệt ánh sáng đỏ, một đôi loan đao màu máu bắt đầu vờn quanh người Lang Thiên Trung.
Trong mắt Lang Thiên Trung thì lại tràn đầy sát cơ lạnh lẽo: “Ngươi đến đây là muốn thế nào? Muốn nhìn chuyện cười của Huyết Bức sơn sao? Chỉ sợ các hạ có mệnh đến nhưng không có mệnh về!’
Hắn đã nghe nói đến người này, là một đệ tử chân truyền bình thường không có gì lạ của Vô Tướng thần tông.
“Vậy thì ngươi sai rồi.” Kiếm Tàng Phong lắc đầu, khóe môi hơi vểnh lên: “Ta đã xem đủ chuyện cười rồi, bây giờ là dọn dẹp cho vị tiểu sư đệ kia.”
“Dọn dẹp?”
Lang Thiên Trung hiện lên vẻ ngờ vực, nhưng vẫn không chút do dự, cầm đôi loan đao màu máu kia, thân như thuấn ảnh, chém thẳng về phía Kiếm Tàng Phong!
Hắn không biết vì sao Kiếm Tàng Phong lại hiện thân ở nơi này sau khi Sở Hi Thanh đã rời đi, mà cũng lười suy nghĩ.
Người này rõ ràng là không có ý tốt, vậy thì chém là được!
Lúc này, phía sau hắn lại hiện ra một con Huyết bức cực lớn!
Một đôi cánh dơi kia, chợt che kín cả trời đất.
Đây chính là pháp tướng Huyết Uyên thần quân của Huyết Bức sơn, cũng là đao ý mà Lang Thiên Trung tu luyện.
Kiếm Tàng Phong lại không nhúc nhích, chỉ có một luồng kiếm ý mạnh mẽ xông ra, chém thẳng vào đôi loan đao màu máu của Lang Thiên Trung ở ngoài một trượng kia.
“Chính là dọn dẹp!”
Sau khi Kiếm Tàng Phong nói xong, vẻ mặt hắn bỗng nhiên cực kỳ nghiêm túc, cúi đầu khom người về phía trước: “Đệ tử Kiếm Tàng Phong, xin mời Tông chủ đại nhân cho mượn kiếm dùng một lát! Trận chiến này, để tự phụng mệnh Thanh Hư sư thúc, liên quan đến hưng vong của Vô Tướng thần tông ta, chứ không phải là vì cá nhân đệ tử.”
Khoảnh khắc này, hư không ở trung quanh bỗng nhiên rạn nứt.
Vùng không gian này bỗng nhiên hiện lên vô số vết rách giống như mạng nhện, lại giống như một miếng thủy tinh bị vỡ nát.
Sau đó, vô số đạo vận quanh quẩn, vô số kiếm khí chui ra từng tấc từng tấc một từ trong hư không.
Tử Điện Đao – Thiện Tử Long thấy cảnh này, lập tức quay người dùng độn thuật.
Thân hắn hóa thành điện màu tím, dùng hết khả năng để bỏ chạy.
Hắn cảm giác được, Kiếm Tàng Phong bây giờ rất không đúng!
Người này, chỉ dùng kiếm khí mà đã có thể chống đỡ được đao của Lang Thiên Trung rồi.
Còn cả thanh kiếm đánh nát và đâm xuyên hư không mà đến này nữa, cũng khiến cho Tử Điện Đao – Thiện Tử Long sợ hãi.
Hắn nghĩ thanh kiếm này, sẽ không phải thanh thần khí siêu phẩm, trấn tông của Vô Tướng thần tông, Thần Vọng Kiếm đấy chứ?
Sắc mặt Kiếm Tàng Phong thì lại lạnh lùng, nhìn đám người trước mắt với ánh mắt mang vài phần thương hại: “Các người đã biết Sở sư đệ có Nhai Tí đao ý tầng mười một, huyết mạch Nhai Tí tầng chín, vậy thì đừng hi vọng xa vời, đừng hi vọng còn sống rời khỏi chỗ này.”
Mà lúc này, sau người hắn đột nhiên hiện ra một cái ‘cây cân’ cực lớn.
Trong lòng Lang Thiên Trung biến đây là kiếm ý của Kiếm Tàng Phong hóa thành, cũng là võ đạo của kẻ này.
Trái tim của hắn lạnh lẽo vì sợ hãi, con ngươi co rút lại: “Ngươi tu luyện Bình Thiên KIếm?”
Theo một mặt của Cây Cân cực lớn kia nghiêng về phía của Kiếm Tàng Phong.
Lang Thiên Trung bỗng nhiên cảm thấy mình trở nên nhỏ bé đến vô hạn, cực kỳ suy yếu.
Cái tên mập lun ục ịch Kiếm Tàng Phong này thì lại trở nên cao to vĩ đại, nguy nga hoành tráng.
Kiếm khí của hắn rộng lớn, chân nguyên như biển, thần lực vô biên, nhìn như thần linh.
“Chính là Bình Thiên Kiếm!”
Tay của Kiếm Tàng Phong đã cầm cán kiếm Thần Vọng Kiếm.
Hắn chỉ vung nhẹ một cái, đầu của Lang Thiên Trung đã rơi xuống đất.
Lại ép xuống một cái, kiếm ý vô biên kia liền làm cho đầu của toàn bộ hơn hai ngàn bang chúng Hải Thanh Bang ở đây nổ tung!
Bạn cần đăng nhập để bình luận