Bá Võ

Chương 1937: Các ngươi nên quan tâm đến lực lượng của ta (4)

Hạ Long Tương thầm cảm thấy may mắn.
Sức chiến đấu của tổng soái quả thực là mạnh đến mức khó mà tưởng tượng nổi. Nàng áp chế bảy đại Siêu Phẩm, lại còn dẫn thêm năm vị nhất phẩm qua đó.
Bằng không thì dù hắn có thể đánh xuyên đại quân Cư linh, thì cũng sẽ bị trọng thương. Bốn vạn kỵ binh dưới trướng hắn cũng thương vong thảm trọng.
Nhưng vào lúc này, Hạ Long Tương lại híp mắt lại, trong mắt hiện ra vẻ ngưng trọng.
Hắn nhìn thấy một mảnh quân trận Cự linh ở ba dặm phía trước.
Đám Cự linh này khác với đám người ô hợp vừa rồi.
Nhân số của bọn họ không nhiều, chỉ khoảng ba vạn, phổ biến đều cao khoảng bốn trượng, toàn thân là trọng giáp, cầm thiết thuẫn cực lớn.
Đám Cự linh này còn xếp thành hàng ngũ dày đặc, thiết thuẫn cắm ở trước người, hầu như không có kẽ hở.
Chiến giáp trên đùi bọn họ cũng được gia cố, cực kỳ dày, phù văn phía trên còn lóng lánh ánh huỳnh quang đỏ.
Bên trong quân trận còn có một lượng lớn Đồng Bì tộc, số lượng phải 7 vạn, cũng đều khoác trọng giáp, sẵn sàng đón địch.
Đồng Bì tộc là ‘Tôi Tớ quân’ mà Dạ Lang tộc nể trọng nhất, tin tưởng nhất, được xưng là ‘Da đồng Thiết nô’.
Mỗi khi Da Lang tộc chinh chiến, đều sẽ nhét Đồng Bì tộc vào trong quân, dùng để bảo vệ đôi chân yếu ớt của bọn họ, bù đắp khuyết điểm thân hình cao to và hành động chậm chạp của Cự linh bọn họ.
Nhưng sau khi Sở Vân Vân quét ngang ba vạn dặm, chinh phục Băng Châu, thì Đồng Bì tộc bị đả kích cực lớn, chỉ còn lại không đến 500 vạn người. Đại bộ phận trong đó đều lùi vào Nghiêm Châu theo Dạ Lang tộc.
“Hoàng đình cấm vệ!”
Hạ Long Tương không khỏi nheo mắt lại, hiện ra vẻ ngưng trọng.
Đây từng là cấm quân tinh nhuệ nhất của hoàng đình Dạ Lang tộc, nhân số chỉ có 10 vạn, lại có sức chiến đấu rất kinh người, uy danh hiển hách.
Tại bảy năm trước, những cấm vệ này hố tống Hoàng Cực Liệt, đã bị tổng soái đại nhân tiêu diệt.
Không ngờ bảy năm sau, đám Dạ Lang tộc này lại xây dựng được ba vạn cấm vệ.
Một Cự linh cao đến trăm trượng đứng trước quân trận của Cự linh.
Hắn cũng mặc chiến giáp, tay cầm cự thuẫn, sừng sững như ngọn núi.
Đó chính là ấu tử của Hoàng Cực Liệt, là thân vương Hoàng Thiên Lý, có kẻ có vọng thống nhất Dạ Lang tộc trong những năm gần đây.
Người này đội mũ giáp che mặt, chỉ để lộ đôi mắt, đang lạnh lùng nhìn Hạ Long Tương.
“Muốn đi núi Ô Kim?”
Hắn vung thanh chiến đao dài 60 trượng trong tay, cương lực càn quét bốn phía, phát ra từng tiếng nổ đùng đùng.
“Các ngươi là tự chui đầu vào lưới! Cấm vệ quân dưới trướng bản vương tâm như tường thành, trừ phi các ngươi giẫm lên thi thể bản vương thì mới có cơ hội!”
Hắn vẫn chưa tham chiến, chính là để chỉ huy cấm vệ nơi này bày trận.
Mà lúc này, 38 vạn Cự linh, 39 vạn Dực Nhân, 37 vạn Bán Mã tộc, còn có 33 vạn Thạch Nhân tộc, và một đám dị tộc kia, tất cả đều đang bọc lấy hai cánh, hình thành tư thế vây kín.
Phản cảm và địch ý của bách tộc Nghiêm Châu với nhân tộc còn vượt qua Hoàng Thiên Lý dự đoán.
Khi hắn triệu tập binh mã quanh đây, số lượng lại vượt xa 170 vạn, đạt đến khoảng 230 vạn.
Bọn họ bày thiên la địa võng, phong tỏa trên trời dưới đất, không cho đối phương cơ hội nào.
Hạ Long Tương không trả lời.
Chiến mã dưới thân hắn vẫn còn chạy băng băng, quyết chí tiến lên!
Bản thân Hạ Long Tương thì hít thở thật sâu, chân nguyên, khí huyết và lực lượng toàn thân đã lên đến đỉnh điểm, còn cả Chiến Thiên Thất Hộ kia.
Bảy con Chiến thú kia đều bành trướng, tướng mạo chúng dữ tợn, ánh mắt lấp lóe tia đỏ.
Mãi đến khi xung kích đến 150 trượng trước Hoàng Thiên Lý, Hạ Long Tương mới trợn mắt lên lần nữa.
“Giết!”
Hoàng Thiên Lý ở đối diện lại lặng lẽ cười gằn, vung trường đao: “Cút đi cho ta!”
Phía sau hắn hiển ra hóa một con sói đen cực lớn.
Nó ngước đầu lên, khí thể hùng vĩ bá đạo, tựa như đang thôn thiên phệ nhật.
Khi binh khí của hai người giao kích ở khoảng cách 50 trượng trên đầu của Hoàng Thiên Lý. Ánh sáng ở mười dặm chung quanh đều ảm đạm đi, cương lực khốc liệt quét ngang toàn bộ chiến trường.
Chiến mã dưới thân Hạ Long Tương đã bị chấn thành máu loãng, mấy trăm trượng quanh thân hắn đều bị sụp lún xuống dưới, nơi thấp nhất phải sụp đổ đến mười trượng.
Bản thân Hạ Long Tương lại thất khiếu chảy máu, hắn bị lực lượng khổng lồ của Hoàng Thiên Lý oanh kích, bị ép quỳ nửa chân dưới hố lớn.
Trong mắt hắn tràn đầy vẻ không cam lòng và bất đắc dĩ.
Trận chiến này hắn thua, nhưng thua ở ngoại lực.
Hoàng Thiên Lý là chủ Dạ Lang tộc, có thể dùng ‘Ngưng Huyết tụ mạch’ từ mấy chục vạn Cự linh ở đây, thậm chí là rút lực lượng từ ngàn vạn Cự linh ở toàn bộ Nghiêm Châu.
Sau lưng Hạ Long Tương chỉ có bốn vạn tướng sĩ, 26 vạn còn lại đều phân bố trong phạm vi 300 dặm, nên lực lượng bí pháp Hoàng Đạo của hắn chỉ có hạn.
Trong lòng Hạ Long Tương lại sinh ra nỗi tuyệt vọng.
Hắn không thể đẩy lùi Hoàng Thiên Lý, cũng không có năng lực mở một đường máu cho đại quân phía sau.
Hoàng Thiên Lý cũng bị lực lượng của Hạ Long Tương đẩy lùi năm bước, gần như dẫm lên thân đồng tộc của mình.
Nhưng đến bước cuối cùng, Hoàng Thiên Lý vẫn chống đỡ được.
Khóe môi hắn tràn ra một vệt máu, nhưng lại mừng như điên, không kiềm chế được mà phát ra tiếng cười to, rung động trời cao.
“Ngươi thua rồi! Hôm nay chính là ngày ‘Huyền Vũ quân’ diệt vong, chân núi Ô Kim, chính là mồ chôn của các ngươi!’
Hắn đã thực hiện lời thề của mình!
Vùng đất Nghiêm Châu này, mảnh cao nguyên này, vẫn là lợi thế của Cự linh bọn họ!
Tương lai, đại quân của bọn họ cũng sẽ bao phủ Nghiêm Châu, cướp lại Băng Châu!
Bạn cần đăng nhập để bình luận