Bá Võ

Chương 2096 - Che cổ tuyệt kim

“Có bốn ‘Thiên Bảng dị tộc’!”
Diệp Tri Thu liếc mắt nhìn qua, liền lạnh lùng nói: “Đều nằm trong top 30, kẻ đứng trước là Hoàng Thạch Long xếp hạng 29, một thân huyết mạch Bá thể cực kỳ bá đạo. Không đúng, phải nói là sáu Cự linh này đều cùng một loại hình, là thủ mạnh công yếu!”
“Chiều cao của bọn họ đều khoảng 110 trượng, lực lượng huyết mạch cực kỳ mạnh mẽ. Ta thấy mục đích của bọn họ vẫn là kéo dài thời gian.”
‘Thiên Bảng dị tộc’ là danh sách của Luận Võ lâu, nó sắp xếp cường giả nhất phẩm của Cự linh và yêu tộc.
Tiêu chuẩn tương đương với Thiên Bảng của nhân tộc.
Tuy Cự linh và yêu tộc có rất nhiều nhất phẩm, nhưng chỉ có hơn 80 vị được lên ‘Thiên Bảng dị tộc’, quanh năm không biên soạn đủ.
Đương nhiên, cái này cũng là do địa vực của Cự linh quá rộng lớn.
Tứ đại thần sơn Trung Thổ, mỗi một tòa thần sơn đều có diện tích lãnh thổ gấp năm sáu lần Thần Châu. Rất nhiều cường giả Cự linh không thích nổi danh, nên Luận Võ lâu cũng không biết.
Con đường tình của bọn họ, không thể bao trùm toàn bộ Trung Thổ.
Một biện pháp khác để phán đoán thực lực Cự linh, chính là chiều cao của bọn họ.
Tuy rằng cái này không đại biểu cho thực lực của bọn họ, nhưng Cự linh càng cao, thì đại biểu cho lực lượng huyết mạch càng mạnh.
Diệp Tri Thu từng nhìn thấy Thiên đế đương đại của Bất Chu sơn.
Một thân cao 125 trượng, có người nói vị thiên đế này là cao nhất trong Cự linh Chu Bất sơn.
Sở Hi Thanh một tay đè đao, lạnh lùng nhìn sáu con Cự linh kia.
Sau còn Cự linh kia cũng nhìn từ trên cao xuống, dùng ánh mắt lạnh lùng bễ nghễ nhìn xuống Sở Hi Thanh và tất cả mọi người trên thuyền.
Khi tầm mắt song phương chạm vào nhau, thế mà lại phát ra lôi quang điện hỏa, thiên quy đạo luật của song phương lại xé rách cả không gian, trục xuất toàn bộ mây ở quanh đây.
Sở Hi Thanh nhếch miệng cười: “Tông sư huynh, làm phiền rồi!”
Khóe môi Tông Tam Bình giật giật vài cái, hắn biết Sở Hi Thanh đang chê tốc độ thuyền quá chậm.
Cái tên này thật là, chỉ còn một chút mà cũng không chờ được?
Tông Tam Bình liền dặn dò bốn Đạo thị của mình: “Tăng tốc! Mở mấy tòa trận pháp bên trong đi, Sở sư đệ bao trọn thuyền rồi, không cần tiếc linh thạch.”
Giây lát sau, chiếc thuyền bỗng nhiên phát ra một tiếng ‘oanh’, tốc độ tăng vọt mấy lần.
Chỉ không đến một trăm cái hô hấp, chiếc thuyền này đã vượt qua ngàn dặm.
Đúng lúc này, con Cự linh cầm đầu kia bỗng nhiên nắm chặt bàn tay to bảy trượng của mình lại, rồi đấm về phía thuyền.
Lúc này, song phương chỉ cách nhau 30 dặm, nắm đấm của hắn càng ngày càng lớn, nhét đầy trời mây, quyền cương vô ngần đánh nát cả không gian!
“Đừng xem thường người khác!”
Diệp Tri Thu đứng ở mũi thuyền híp mắt lại, lập tức rút kiếm ra, chém ra một kiếm quang trăm trượng.
Khi cương lực của song phương va chạm, Cự linh kia nhất thời cười gằn một tiếng.
Thân thể hắn vẫn sừng sững như núi.
Dáng người Diệp Tri Thu cũng yên nhiên bất động, nhưng ‘thuyền Bình Thiên’ gánh chịu lực lượng nàng nàng tái giá xuống, nó đầu tiên là hơi ngưng lại, sau đó chợt chìm xuống gần hai trượng.
Lục Loạn Ly đứng trên cột buồm không khỏi nhìn Diệp Tri Thu với vẻ kinh ngạc.
Vị sư tỷ này của Sở Hi Thanh cũng không phải người thường nha!
Tu vị của nàng đã là tam phẩm hạ rồi!
Đếu nói vị này đại tài nhưng trưởng thành muộn, nhưng Lục Loạn Ly không ngờ sau khi vị này vào hàng đệ tử thánh truyền, thì tốc độ tu hành lại kinh khủng đến vậy.
Ngoài ra, Tru Thiên chi pháp của vị này cũng khá là mạnh mẽ.
Mượn ‘thuyền Bình Thiên’ gia trì, Diệp Tri Thu lại có thể đối kháng chính diện với top 29 Thiên ‘Bảng dị tộc’.
Đây là luyện được từ Vạn Ma quật, có người nói mấy năm gần đây, Diệp Tri Thu vẫn luôn ở trong Vạn Ma quật, ngày ngày chém giết với ma nghiệt.
Sở Hi Thanh thì lại nói: “Diệp sư tỷ, những Cự linh này giao cho ta.”
Diệp Tri Thu nhíu mày liễu, nàng nghe ra ý của Sở Hi Thanh là không muốn nàng nhúng tay vào.
Sát ý khốc liệt của tên này còn làm cho nhiệt độ trên thuyền hạ xuống.
Diệp Tri Thu bất đắc dĩ: “Vậy ngươi cẩn thận.”
Thật ra thì nàng rất muốn chia sẻ áp lực với Sở Hi Thanh.
Mượn ‘thuyền Bình Thiên’, còn có một loại thiên phú huyết mạch Thần giai nàng mới thức tỉnh gần đây, nàng có tự tin giải quyết một tên trong đó.
Nhưng nàng lại nghĩ đến Vạn Cổ Thiên Thu Chi Huyết của Sở Hi Thanh thì lại thoải mái.
Sở Hi Thanh đã bay lên giữa trời, nhìn sáu con Cự linh ngoài 30 dặm kia: “Ta đề nghị các ngươi cùng lên.”
Hoàng Thạch Long đứng ở vị trí trung ương của sáu người.
Tướng mạo của hắn khá gần với nhân tộc, mặt vuông tai to, ngũ quan thô lỗ, một thân da thịt đều là màu xanh.
Hắn nghe vậy thì cười to: “Cùng lên? Ngươi giải quyết ta trước rồi nói.”
Thất Sát Tinh Quân nói người nói có Nhai Tí Đao, càng nhiều người tham chiến thì đối phương càng mạnh.
Bọn họ đâu có ngu?
Hoàng Thạch Long khom người nhìn xuống Sở Hi Thanh, cười gằn: “Không to bằng con kiến, mà dám xem thường gia gia Cự linh của các ngươi? Ta thấy ngươi bị đám Thiên Bảng nhân tộc kia làm cho không biết lượng sức rồi.”
“Những tên kia chỉ chạy đến trước mặt ngươi chịu chết thôi, ngươi còn cho rằng ngươi rất mạnh? Thất Sát Tinh Quân nói đám người đó đều là đám vong ân phụ nghĩa, tiêu hao tài nguyên nuôi bọn họ, còn không bằng để bọn họ đi chết, đỡ phải vướng bận.”
Bạn cần đăng nhập để bình luận