Bá Võ

Chương 2514 - Ngân Hà chi chủ (2)

“Huyết Hải thì ta không biết, nhưng Côn Bằng nhất định sẽ liều mạng.”
Sở Hi Thanh nghĩ thầm, nếu Côn Bằng không có ý ngăn cản, vậy lúc trước hắn chắc chắn sẽ xuống đánh một trận.
“Nhưng Thủy Thần – Thiên Công mưu tình nhiều năm, chắc bây giờ đã chuẩn bị xong, vì vậy hắn vừa phục sinh đã phát động. Nếu như ta đoán không sai, thần lực của Thiên Công không chỉ khôi phục hoàn toàn, thậm chí còn có thể không kém hơn ‘Bàn Cổ chúa tể’. Chỉ sợ mấy người Huyết Hải muốn ngăn cản cũng không dễ.”
Hắc lắc lắc đầu, ra hiệu Tư Hoàng Tuyền tiếp tục tiến lên.
Chuyện Thủy Thần – Thiên Công mưu tính ngưng tụ Ngân hà, tạm thời không liên quan gì đến hắn.
Nhân tộc Thần Châu vẫn đang khốn khổ giãy dụa vì sinh tồn kìa.
Bốn người bay theo Minh tuyền khoảng 2 canh giờ, sau đó liền nhìn thấy một mảnh không gian mênh mông ở trước mắt.
Đây là một mảnh đại dương màu đen, bốn phía mênh mông vô bờ, rộng rãi vô biên.
Bọn họ bay trên vùng biển này khoảng 1 canh giờ, mới nhìn thấy một mảnh lục địa rộng lớn, còn có một ngọn núi khổng lồ bị chín con sông vờn quanh, cùng với một tòa thành trì to lớn xây dựng ở trên núi.
Thành trì này phải rộng đến vạn dặm, chia làm chín tầng trong ngoài.
“Bên kia chính là U Đô, cũng được gọi là U Đô Sơn Thành, Minh Giới chi đô!”
Tinh Vệ dừng lại: “Thành này đang do U Đô chúa tể - Thần Thanh Huyền chấp chưởng, chúng ta không nên đến gần.”
Không giống Hắc Thủy chúa tể, vị này này được gọi là Hắc Hải chi chủ, nhưng thật ra Hắc Hải đã bị Thủy Thần – Thiên Công và Huyết Hải lão tổ chia cắt hơn nửa.
Mà U Đô chúa tể thì lại có lực khống chế khá mạnh với U Đô.
Bản thể của vị này đã tiếp cận cấp đế quân, Tinh Vệ cũng không thể không kiêng kỵ.
Dù Tư Hoàng Tuyền đã kế thừa toàn bộ lực lượng của mẫu thân nàng, lực lượng cũng lên đến đỉnh phong khi ở Minh giới. Nhưng nàng vẫn còn yếu, chưa đủ để đối kháng chính diện với những thần linh đẳng cấp này.
Cần biết, dù là thời điểm đỉnh phong, âm Hậu – Thiên Nại Lạc cũng không thể làm gì hai người này.
Đương nhiên, đó cũng là vì các thần Bàn Cổ ở sau lưng hai người này.
Sở Hi Thanh vốn không có ý định đi vào.
Hắn liếc mắt nhìn bốn phía.
Theo lời nói của Ty Thần Tinh Quân, trận đại chiến giữa người và thần ở 1300 vạn năm trước kia, Minh Hải U Đô chính là trận địa cuối cùng của nhân tộc.
Minh đế kinh doanh U Đô hơn 2 triệu năm, vững chắc như thành trì.
Đáng tiếc là, khi mấy vị Thiên đế lùi đến đây, thì đã bị thương nặng khó chữa.
Nhưng những thần Bàn Cổ và thần Hỗn Độn kia vẫn phải trả giá cực đắt trong quá trình tấn công U Đô.
Có ba vị Tổ thần ngã xuống trong trận chiến đó.
Bọn họ phải mấy mười mấy vạn năm mới có thể phục sinh.
Mà hài cốt của mấy vị đế quân, lại bị các thần Bàn Cổ mai táng và trấn áp trong một mảnh Hắc Hải gần U Đô.
Ty Thần Tinh Quân đã cho hắn biết vị trí cụ thể.
Nhưng mà thương hải tang điền, Minh giới cũng trải qua nhiều trận chiến, địa hình đã khác xưa.
Chỉ là còn chưa Sở Hi Thanh tìm thấy hài cốt của mấy vị đế quân kia, thì đã nghe thấy một giọng nói tương đối quen thuộc truyền đến.
Đó chính là Hắc Thủy chúa tể - Thần Đô Minh, hắn ngậm lấy cười gằn: “Sở Hi Thanh, các ngươi lại dám vào Minh giới? Đây là trên trời có lối lại không đi, địa ngục không cửa lại muốn vào…”
Trong khoảnh khắc này, sóng biển dập dờn. Vô số nước biển ngưng tụ lại thành một bàn tay chống trời, chụp về phía bốn người.
Sở Hi Thanh hơi híp mắt lại, tay cầm thanh Thiên Tâm Tru Huyền đao, bắt đầu súc thế tụ lực.
Hắn không khỏi cười lạnh một tiếng: “Trẫm muốn đi vào thì lại làm sao?”
Giọng nói của Sở Hi Thanh cuồn cuộn như lôi, xuyên thấu không gian, rung động mấy vạn dặm, cũng chấn động cả U Đô ở xa xa, làm cho vô số âm linh trong U Đô kinh ngạc.
Bọn họ đồng loạt nhìn về phía tiếng nói.
Đây là ai? Phách lối vậy?
Tinh Vệ không khỏi cánh vỗ trán một cái.
Đã nói là cẩn thận lặng lẽ, đi nhanh về nhanh, kết quả lại gây động tĩnh lớn như vậy.
Nhưng cách làm này, đúng là có thể làm cho Thần Ý Xúc Tử Đao của Sở Hi Thanh lên đến đỉnh phong.
Cùng lúc đó, 12 con rồng bắt đầu bay quanh người Sở Hi Thanh.
Trong Minh giới này, chỉ dùng Nhai Tí chi pháp là chưa đủ để đối kháng với Hắc Thủy chúa tể, hắn không thể không mượn long khi mình mang đến.
Chỉ là trước khi Sở Hi Thanh xuất đao, bàn tay khổng lồ kia chợt ‘rầm’ một tiếng rồi tan rã.
Hắc Thủy chúa tể chợt gào một tiếng không cam lòng: “Huyết Hải!”
Mấy người Sở Hi Thanh cũng nhìn qua.
Ban đầu bọn họ không thấy gì cả, mãi đến khi tụ linh vào hai mắt, dùng đến năng lực của đồng thuật, thì mới phát hiện hai đạo huyết quang cực lớn nhảy vào Minh hải.
Huyết quang kia lập tức hóa thành thác nước, dòng máu vô biên vô tận chảy xuống, nhuộm cả một mảnh hải vực thành máu tươi.
“Đó là Huyết Hải lão tổ?”
Lục Loạn Ly tò mò nhìn về bên đó: “Thú vị, Hắc Thủy gặp rắc rối rồi.”
Huyết Hải lão tổ, không chỉ là một trong những Chân Linh mạnh mẽ nhất của Thủy pháp, mà còn là Thánh Giả của Vạn Sát và Tru Thiên. Hai kiếm Nguyên Đồ và A Tì trong tay hắn có uy danh hiển hạch.
Lực lượng của hắn thậm chí còn không kém hơn bất kỳ ‘Bàn Cổ chúa tể’ nào.
Nhưng nàng nghĩ sai rồi, lần này còn chưa đến lượt Hắc Thủy ra tay.
Vùng biển kia, bỗng có một người nước khổng lồ cao 9200 trượng xuất hiện.
Hắn giơ tay trảo một cái, thác máu và dòng máu trong biển khởi lập tức bị giội rửa sạch sẽ.
Lúc này, lại có hai ánh mắt đỏ thắm chém xuống từ chân trời.
Thế kiếm kia không gì địch nổi, tru diệt tất cả! Chém giết tất cả! Có xu thế chém đôi mảnh thiên địa trong Minh giới này.
Người nước khổng lồ lại không sợ, hắn dùng hai cánh tay cực lớn để đón đánh.
Đồng thời, hai vòng xoáy nước khổng lồ đón đỡ hai đạo ánh kiếm đỏ ngòm kia.
Sau đó, tình cảnh trở nên mơ hồ, vô số hơi nước nổ ra, vô số kiếm khí và thần lực càn quét.
Sở Hi Thanh cũng không thể nhìn rõ tình hình bên trong.
Hắn chỉ có thể thu mắt lại: “Cương Nhu chi pháp của vị Tổ thần này quá mạnh.”
Vạn Cương và Vạn Nhu.
Để người ta kinh ngạc là, vị cách Thánh Giả của Cương pháp lại không rơi vào tay các thần hệ Thạch, mà nằm trong tay Thủy Thần – Thiên Công.
Mấy người Lục Loạn Ly cũng tỏ ra sợ hãi.
Tuy rằng hai vị này chỉ giao thủ trong chớp mắt, nhưng đã để lại vết tích không thể nào xóa nhòa trong tâm linh của họ.
Nhân vật đáng sợ như vậy, lại là kẻ địch của nhân tộc họ.
Đặc biệt là Thủy Thần – Thiên Công, mấy người có thể xác định, kẻ này chưa từng dùng toàn lực trong trận chiến mấy tháng trước.
Đương nhiên, cũng có thể là do Thủy Thần – Thiên Công mới phục sinh, còn chưa bắt đầu ngưng tụ Ngân hà.
“Đông Hoàng bệ hạ rất coi trọng hắn, cho rằng vị Tổ thần này có thể đạt đến cảnh giới Tạo Hóa trước Chúc Quang âm và Xa Nguyên, trở thành Tạo Hóa chúa tể chân chính.”
Thanh Long cũng hít một hơi, lại cười nói: “Nhưng Hắc Thủy kia cũng không còn tâm tư tính toán các ngươi nữa.”
“Không có Hắc Thủy, vẫn còn U Đô.”
Tinh Vệ nhìn về phía U Đô.
Phía trên U Đô, một thân thể cao 650 trượng xuất hiện, thần thái uy nghiêm lạnh lùng.
Hắn lạnh lùng nhìn Sở Hi Thanh và Tư Hoàng Tuyền, trong mắt tràn đầy lửa giận.
Trong khoảnh khắc này, mấy người ở đây đều cảm nhận được lực lượng điêu vong và khô héo đang bao phủ nơi này.
Tư Hoàng Tuyền lại khinh thường.
Nhưng nàng còn chưa kịp ra tay, những lực lượng này đã biến mất sạch.
Chúng đã bị Sở Hi Thanh phản xạ về.
Bạn cần đăng nhập để bình luận