Bá Võ

Chương 901: Tử vong (6)

Lúc này, Sở Mính thừa dịp thoát thân, dựa vào bụi mù yểm trợ, ba người đều cấp tốc chạy về phương bắc.
Uy lực của đám đao gió kia cực kỳ mạnh mẽ, trực tiếp chém sạch ba mươi người thằn lằn ở gần, còn bảy vị cường giả lục phẩm kia, một nửa cũng đã toàn lực truy kích về phía Sở Hi Thanh.
Sở Mính cũng dùng toàn lực để thi triển thân pháp, rốt cuộc cũng bỏ qua được đám truy binh ở phía sau.
Mãi cho đến khi chạy được sáu mươi dặm, Sở Mính cảm ứng được sau lưng mình đã không còn truy binh. Lúc này mới giảm tốc độ, bắt đầu điều chỉnh hô hấp, khôi phục chân nguyên.
Đạo thị Sở Thạch ở phía sau nàng cũng dừng lại, hắn vừa điều chỉnh hô hấp vừa giận không nhịn nổi: “Tiểu thư, người này quả thật là cực kỳ hung hăng ngang ngược, thấy chết không cứu, dọa dẫm vơ vét, rõ ràng đã phạm vào môn quy, không thể bỏ qua như vậy được.”
Sở Hi Thanh lại không nổi giận, nàng cười gằn một tiếng: “Chúng ta không có chứng cứ, có thể làm gì hắn chứ? Chuyện của tên này, không cần ngươi quan tâm.”
Nàng nhìn về phương hướng mà Sở Hi Thanh rời đi.
Trong lòng lại nghĩ đến lời nói của Long Hắc Hổ sáng nay.
Phụ thân đại nhân đã có bố trí, nhất định sẽ diệt trừ Sở Hi Thanh trong bí cảnh này.
Sở Mính rất hiểu tính cách của cha mình, một khi đã ra tay thì nhất định sẽ không cho Sở Hi Thanh đường sống.
Mà nhất định sẽ không để lại dấu vết gì, sẽ không liên lụy đến nàng.
Vì vậy, bây giờ nàng tuyệt đối không thể biểu hiện ra địch ý với Sở Hi Thanh.
Mà khi Sở Mính quay đầu nhìn hai Đạo thị của mình, trong đáy mắt lại cất giấu một tia lạnh lẽo.
Viên ‘Thiên Nguyên từ hạch’ kéo nàng đến đây, rõ ràng là đã nổ tung ở trong khoảng cách rất gần.
Vấn đề là những người đứng gần nàng khi đó, chỉ có hai đạo thị của nàng, chủ tớ Sở Hi Thanh, Phương Bất Viên và Lãnh Sát Na, ngoài ra còn có hai sư huynh nội môn khác.
Chủ tớ Sở Hi Thanh là không có khả năng lắm, người này sẽ không ngu đến mức như vậy.
Phương Bất Viên và Lãnh Sát Na thì lại rất khả nghi, vị Phương đại chưởng quỹ này làm ăn tất cả mọi chuyện có thể làm ăn, khẩu vị rất rộng.
Còn hai vị sư huynh nội môn kia, và hai tên Đạo thị bên cạnh nàng cũng rất khả nghi.
Vì vậy, lúc này Sở Mính cũng có tâm tư đề phòng với Sở Sơn và Sở Thạch, thậm chí còn đề phòng hơn cả Sở Hi Thanh.
Giải thưởng của nàng ở Vãng Sinh thiên, chính là ba phần bí dược tam phẩm thượng.
Cáng có người tuyên bố với giang hồ, chỉ cần có người có thể lấy tính mạng của nàng, sẽ có cao thủ nhất phẩm trên Thiên Bảng hộ tống vào thẳng tam phẩm.
Sở Mính dựa vào cái gì để tin tưởng hai vị đạo thị bên cạnh sẽ không động lòng với phần thưởng này?
Trên mặt Sở Mính lại không biến sắc.
Trước kia, nàng được nuông chiều nên tính tình rất xấu, bây giờ đối mặt với tình thế nguy cấp, nàng cũng phải trưởng thành lên.
“Đi thôi, chúng ta cũng đến ngọn núi lửa kia!’
Sở Mính chờ hô hấp bình phục, chân nguyên cũng khôi phục khoảng tám phần, liền đi thẳng về phía ngọn núi lửa ở phía đông kia.
Trong bí cảnh thời gian tràn đầy nguy cơ, địa hình vẫn luôn biến hóa vào mọi lúc.
Mà một năm ở bên ngoài, chính là mười hai năm ở trong bí cảnh.
Vì vậy, đa số kinh nghiệm của đồng môn từ một năm trước đã là vô dụng.
Tuy nhiên, cũng có những thứ có đặc thù rõ ràng, nó sẽ không xuất hiện biến hóa.
Ví dụ như ngọn núi lửa hình đầu người kia.
Có người nói trong núi lửa này có một sinh linh khủng bố.
Tuy nhiên, thứ này cần thời gian để thức tỉnh, tại chín ngày đầu tiên khi bọn họ đi vào bí cảnh, quanh ngọn núi lửa này là phạm vị an toàn. Đám thổ dân trong bí cảnh này, cũng không dám đến gần lãnh thổ của nó.
Thời khắc này, Sở Hi Thanh đã đến bên dưới ngọn núi lửa.
Hắn đang lạnh lùng nhìn về phía ngọn cây phía trước.
Nơi đó có treo một bộ thi thể.
Ngay tại mấy khắc trước, bọn họ vẫn còn nói chuyện với bộ thi thể này.
Đó là con trai của đại trưởng lão Tuần Sơn viện Phương Chính, Phương Bất Viên!
Hai mắt hắn trợn tròn, vẻ mặt không thể tin, toàn thân đều có những miếng vết thương kỳ lạ.
Đó là từng đạo vết thương của kiếm.
Nhưng nếu không nhìn kỹ, thì căn bản không phát hiện được những vết thương này.
Chúng nó nhỏ bé như tóc, ẩn ở dưới làn da, cũng không có chút máu tươi nào tràn ra.
Tuy nhiên, bên trong thân thể của Phương Bất Viên đã bị kiếm lực băm thành thịt vụn, không còn hình dáng gì.
Sở Hi Thanh hơi cau mày, bay đến ngọn cây, hắn dùng tay đè vào cổ Phương Bất Viên.
Đây là vì tra xét kiếm ý trong cơ thể Phương Bất Viên, cũng là muốn xem Phương Bất Viên còn có sinh cơ hay không.
Sau đó, hắn lại tìm kiếm chung quanh Phương Bất Viên, muốn tìm xem có pháp khí không gian hay không, kết quả là không thu hoạch được gì.
Không chỉ là không thấy pháp khí không gian đâu, mà tất cả đồ trên người Phương Bất Viên đều bị lột sạch.
Bạn cần đăng nhập để bình luận